Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1434 chữ

Về trên đỉnh đồi biệt thự, mọi thứ lại trở về quỹ đạo bình thường, Lâm Trần vẫn sáng đến lớp tối về ngủ, cơm đến há miệng, nước đến đưa tay.

Cái này thối nát sinh hoạt làm Lâm Trần cảm giác không tệ lắm, trước kia sinh hoạt của hắn chỉ những tháng ngày chém giết, đuổi bắt cùng báo thù, hắn không được phép nghỉ ngơi một phút nào bởi chỉ một giây thôi, lúc đó hắn sẽ chết mà không hiểu mình làm sao chết, cuộc sống như vậy rất mệt mỏi, bởi vậy cuộc sống như thế này, hắn rất chân trọng.

Nhưng có một vấn đề nhỏ hắn cần giải quyết ngay, từ HD huyện về, Tiểu Mai trở lên trầm mặc ít nói rất nhiều, lúc nào cũng mặt chau mày ủ, hễ có thời gian rảnh là lao đầu vào tu luyện.

Chặm chỉ tu luyện là rất tốt, nhưng cứ giữ thái độ này thị cực kì không ổn, sau này rất dễ hình thành tâm ma cho nàng, bởi vậy qua một hồi dỗ dành động viên, tiểu cô nương ruốt cuộc cũng có thể bỏ xuống tâm sự, trở lại vui vẻ hoạt bát như ban đầu.

Trên lớp học, vẫn như thường ngày Lâm Trần ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa xổ, vẫn cứ do không tập trung lên bị giáo viên nhắc nhở, nhưng chỉ cần không phải môn văn là không sao.

Không phải giáo viên văn khó tính hơn các giáo viên khác, đơn giản ở tất cả các môn khác bài kiểm tra của hắn luôn được điểm tối đa cho dù không tập trung thì cũng chỉ bị nhắc nhở nhẹ rồi thôi, nhưng chỉ riêng môn văn, hắn không thể hiểu nổi làm sao rõ ràng hắn đã chép ý như trong văn mẫu rồi mà vẫn bị cho điểm trung bình, thật phiền phức bộ môn.

“ Lâm Trần, em thử nói xem đây là lần thứ bao nhiêu em bị cô văn phản ánh việc không tập trung trong giờ học rồi hả, cô biết là các môn học khác em làm rất tốt nhưng cũng không thể nào bỏ rơi môn văn được chứ, dù sao đó cũng là một trong số các môn bắt buộc thi tốt nghiệp, cho dù em thi khối A cũng cần học một ít môn văn chứ.”

Chủ nhiệm lớp A11 Tống Khánh Thi có phần bất lực nhìn trước mắt nàng Lâm Trần.

26 tuổi nàng không có quá nhiều kinh nghiệm giảng dạy, bởi vậy nàng chỉ được phân cho chủ nhiệm một lớp học A thường của khóa.

Vừa mới ra trường Tống Khánh Thi nhiệt huyết tràn đầy muốn khẳng định tài năng của mình, lúc đó nàng đơn giản nghĩ cho dù cho nàng một cái lớp bình thường nàng cũng sẽ nhất định có thể vực dậy cả lớp không thua kém gì các lớp chuyên khác.

Nhưng thực tế đã đập tan ảo tưởng của nàng, lớp học của nàng thật sự cũng rất bình thường, cho dù nàng có nỗ lực thế nào đi nữa thì cũng chỉ có mấy thành viên nổi trội trong lớp, nhưng so với lớp khác cũng không quá nổi trội chớ nói chi lớp chuyên, bình thương thành viên thì cũng đều đều như nhau, cũng may không có cái nào cá biệt thành viên.

Năm đầu tiên hi vọng cả lớp đều là thành tích xuất sắc, học kì 2 năm nhất giảm xuống còn nửa lớp, năm 2 tầm hơn chục em có thành tích xuất sắc thôi cũng được, học kì 2 năm 2 giảm xuống trọng điểm còn 3 em, nhưng hết học kì 2 nàng triệt để gục ngã, thành tích của lớp không nhưng không đi lên mà còn dần dần đi xuống rõ rệt, cho dù 3 người nổi bật nhất lớp là Tiểu Anh Vang, Hàn Hương cùng lớp trưởng Nhiếp Vân thành tích cũng bắt đầu dần dần đi xuống, cái này làm nàng nhiều lúc làm nàng cực độ hoài nghi khả năng của bình, hoài nghi phải chăng mình không phải là giáo viên tốt.

Suy nghĩ đó cứ giày vò nàng khiến nàng gần như gục ngã, nàng bỏ cuộc, giờ chỉ cần lớp có thể 100% tốt nghiệp là nàng vui lắm rồi.

Như vậy lớp học vào nhập năm 3, cứ nghĩ lớp học sẽ cứ như vậy đến lúc tốt nghiệp, thật không ngờ sang đến năm nay, bất ngờ đến.

Vỗn dĩ bình thường đến gần như tàn hình trong lớp Lâm Trần đột nhiên nhiên bức lên, lấy thành tích tuyệt đối chinh phục gần như tất cả các muôn học, nhân hết lời khen từ các thầy cô giáo bộ môn, cái này làm nàng lại thấy được hi vọng, lại cảm nhận được liềm vui khi làm giáo viên.

Nếu Lâm Trần có thể giữ thành tích này cho đến lúc tốt nghiệp, vậy tổng kết cuối khóa của nàng có thể tăng lên một cách rõ rệt, như vậy khóa sau lớp chọn nàng hoàn toàn có thể chen chân một ít, bởi vậy nàng đã đặt cực lớn kì vọng vào Lâm Trần.

Nhưng mà, thành tích các môn gần như hoàn hảo Lâm Trần lại có một trí mạng một môn học.

Các môn học khác từ Toán, Lý, Hóa,…vv hắn đều đạt điểm tuyệt đối cho tất cả các bài kiểm tra từ kiểm tra giấy cho đến kiểm tra miệng, được các thầy cô nhận xét là chẳng hề kém cạnh so với đám thiên tài lớp chọn đó, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn, là tiến bộ vượt bậc sau kỳ nghỉ hè, khì tích của trường.

Nhưng chỉ duy nhất có Văn là hắn không những không có chút tiến bộ nào mà thậm chí còn đi lùi lại, điểm kiểm tra thì chỉ lẹt đẹt từ điểm trung bình trở xuống, trong lớp thì không tập trung để cô giáo bộ môm phản ánh vô số lần, cái này để nàng thật sự rất chi là đau đầu.

“ Lần sau em sẽ chú ý hơn.” Lâm Trần hời hợt trả lời, cũng chẳng phải lần đầu hắn bị gọi lên vì vấn đề này, từ lúc nhập học đến giờ bị nhắc nhở qua cũng không ít, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, có lẽ mục tiêu của đa số các học sinh bình thường đó là tốt nghiêp cấp 3 rồi thi một thật tốt trường đại học, nhưng hắn thì không, thi đại học cái gì, hắn không quan tâm, thậm chí hắn còn chẳng thèm quan tâm đến tốt nghiệp nữa.

Tống Khánh Thi nhìn qua loa lấy lệ nàng Lâm Trần, có chút bất đắc dĩ thở dài.

“ Thôi được rồi, em về lớp đi, bởi vì cô dạy văn của bọn em bị ốm nên sẽ có cô giáo mới dạy thay, cô hi vọng sẽ không phải nhận bất cứ phản ảnh không tốt nào về em nữa, được chứ.”

“ Em sẽ cố.”

….

Đi về lớp, Lâm Trần phát hiện trước cửa lớp mình hình như đang tụ tập cái gì, trên đường về, tất cả nam sinh hai bên hành lang đều nhìn về phía hắn với ánh mắt hình viên đạn, nữ sinh thì sì sào bàn tán cái gì.

Cũng không để hắn thắc mắc lâu, xa xa gần cửa lớp đã thấy một xinh đẹp bóng người đang đợi ở đấy.

“ Lão Trần, lợi hại.” vừa thấy hắn về, Vương Toàn cho hắn dơ lên ngón cái nói.

Lâm Trần lườm hắn một cái, bước đến trước mặt Vũ Tĩnh Hàm trước ánh mắt ghen ghét của bao nhiêu học sinh.

“ Tìm ta có chuyện gì không?”

Vũ Tĩnh Hàm nhìn quanh một đống người vây kín đang dùng ánh mắt soi mói nhìn bọn họ, có chút không được tự nhiên nói

“ Có thể đi nơi khác nói chuyện được không?”

Lâm Trần nhìn nàng một cái, gật đầu.

“ Đi theo ta.”

Lâm Trần dẫn theo Vũ Tĩnh Hàm rời đi trước ánh mắt của mọi người.

Đến một chỗ vắng người, Lâm Trần dừng lại, nhìn thẳng Vũ Tĩnh Hàm.

“ chỗ này khá yên tĩnh, có chuyện gì nói đi.”

Vũ Tĩnh Hàm đứng đó, xoắn xuýt dãy dụa một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng.

“ Ngươi có thể cứu Gia Tĩnh không?”

Bạn đang đọc Đô thị kẻ trở về sáng tác bởi yy45581454

Truyện Đô thị kẻ trở về tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.