Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1080 chữ

“ Đa tạ công tử chữa trị, ân cứu mạng không thể báo đáp, xin công tử nhận một lạy.” Tôn Chính Hùng đứng dậy cho Lâm Trần hạy cái đại lễ.

Tôn Ngọc Nhi cũng theo sau cha nàng hành lễ với Lâm Trần, mặc dù nàng biết một hồi có thể mất thân thể vào tay Lâm Trần, bất quá hắn đã cứu cha mình, lễ này phải lễ.

“ Không cần vậy, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề.”

“ công tử xin cứ hỏi, nếu biết ta nhất định sẽ thành thật nói.”

Lâm Trần dơ lên tàn phá chiếc chuông, hỏi: “ Ngươi biết cái này lai lịch sao?”

Tôn Chính Hùng nhìn tàn phá chiếc chuông, hồi ức nhớ lại một chút rồi nói: “ Cái này chuông là trước kia cha ta trong một lần đi H quốc cầm về, ông nói đây là báu vật, bất quá nhiều năm như vậy ta xem xét cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, còn về cha ta lấy ở đâu ta thật sự không biết.”

“ chỉ có vậy thôi?”

“ chỉ có vậy.” Tôn Chính Hùng thành thật trả lời.

“ cha ngươi cầm chiếc chuông này về khi nào?”

“ Dường như là tầm 20 năm trước.”

Lâm Trần cau mày, nhìn trong tay tàn phá chiếc chuông, cái này chiếc chuông niên đại cũng tầm 20 năm thôi, rất khớp thời gian, vậy tức khí tức lưu lại cũng là tầm 20 năm trước lưu lại, quá 20năm khí tức vẫn còn ở, đại khái có thể đoán được kẻ này khi đó rơi vào tầm Trúc Cơ kỳ, tầm sơ hoặc trung kỳ.

Kẻ cùng thời đại với hắn, có thể để hắn lưu lại ấn tượng về khí tức chắc chắn sẽ không phải là vô danh tiểu tốt.

Vậy 20năm trước Trúc Cơ sơ trung kì, mặc cho thế giới này linh khí ít ỏi bây giờ cũng phải đạt đến Tầm Kim Đan kỳ rồi chứ.

Cũng khong biết là địch hay bạn, bất quá theo hắn suy đoán phải có đến 99% là địch, kiếp trước tính cách cô độc hắn, gây thù chuốc oán không biết bao nhiêu, bằng hữu hắn thì ít mà kẻ dịch thì nhiều vô số kể, công thêm cái tính cách của tên đó sẽ không để hắn bình yên ở thế giới này, kẻ địch là phần nhiều.

Còn có dựa theo vết tích trên chiếc chuông để lại, lúc đó dường như là trọng một trận chiến vô tình để lại.

Một cái Kim đan không rõ địch thủ, ài, thật phiền phức à.

“Được, đa tạ cho biết!” nói rồi Lâm Trần đẫn theo Tiểu Mai quay đầu rời đi, hắn đang cảm thấy nguy cơ, cần gia tốc tăng lên chính mình tu vi.

“ Khoan đã.” Tôn Ngọc Nhi phía sau đuổi theo Lâm Trần gọi.

“ Chuyện gì nữa sao?” Lâm Trần quay đầu nhìn Tôn Tiểu Mai hỏi.

" Ngươi còn chưa cho ta phương thức liên lạc của ngươi.”

“ Cô muốn SĐT ta làm gì?”

“ Không phải ngươi…” Tôn Ngọc Nhi đột nhiên im bạch, nàng phát hiện mình dường như hiểu lầm vô cùng tai hại, người ta từ đầu đến cuối chưa hề đề cập đến một chút yêu cầu quá đáng nào với nàng, tất cả đều là nàng mọt mình tự biên tự diễn à.

Tôm Ngọc Nhi đỏ bừng mặt không dám nhìn Lâm Trần, cũng không biết nói gì, Lâm Trần không hiểu ra sao còn Viên Tiểu Mai có cảm giác cái này cảnh quen quen ta, hình như trước đây mình cũng như thế trước mặt Lâm Trân ca thì phải.

Bất quá tiểu nha đầu đơn thuần cũng không suy nghĩ nhiều.

“ Không có gì thì ta đi.” nói rồi hắn dẫn theo Tiểu Mai quay đầu mà đi.

“ cái kia, có thể cho ta biết tên của ngươi sao? sau này ta muốn báo đáp ngươi thì phải tìm ở đâu?” Tôn Ngọc Nhi lấy hết dũng khí nói.

“ Lâm Trần, báo đáp thì không cần.” Lâm Trần đi cũng không quay đầu lại.

“ Lâm Trần sao! Ta sẽ vĩnh viễn không quên đâu.”

…..

Lâm Trần cùng Viên Tiểu Mai từ Tôn Ngọc Nhi nhà ra không bao lâu, trên đường gặp phải một nhóm cường tráng hán tử lưu manh chặn đường.

“ Theo chúng ta đi một chút.”

Cầm đầu lưu manh nhân không thể nghi ngờ giọng điệu vừa nói, lập tức một người trong đó dùng hiện lên hàn quang lạnh lẻo cương đao gác ở Lâm Trần trên cổ.

“ Mỹ nữ, ngươi cũng đi theo chúng ta một chút.” mấy tên lưu manh dâm dục ánh mắt nhìn Viên Tiểu Mai, đê tiện cười.

“ Lâm Trần ca.” Viên Tiểu Mai dò hỏi ánh mắt nhìn Lâm Trần, chỉ thấy hắn chậm dãi lắc đầu.

Lâm Trần thần sắc như thường, một lời không phát, mặc cho mấy người “Bắt giữ” đến, nhanh chóng đi tới hẻo lánh ngõ hẻm.

Lại bảy lần quặt tám lần rẽ, đi tới một cái trong ngõ cụt.

Tại đây, còn có ba người đang đợi, cầm đầu là một cái cao to người, trên mặt còn có dữ tợn vết sẹo.

Người Bảo tiêu mở miệng hỏi: “là hắn sao?”

“Đúng, Nhân ca, là hắn!” Bắt giữ Lâm Trần mấy tên lưu manh trả lời.

“ Tiểu tử, ngươi rất gan dạ, người của Tào gia mà cũng dám động, thật không biết chữ chết vết như thế nào à.” Nhân ca nhìn Lâm Trần cười lạnh một tiếng.

“ Đánh gãy 2 tay 2 chân tiểu tử này đi.”

“ Nhân ca, thế còn cô nàng này.” nghe bọn đàn em nhắc nhở, Nhân ca không khỏi nhìn sang Viên Tiểu Mai, hai mắt không tự chủ được sáng lên, thật xinh đẹp cô nàng, nữ nhân như vậy, nếu được chơi một lần thì cho dù chết cũng đáng.

“ Cô em, đi chơi với bọn anh một hồi làm sao? Xong việc bọn anh sẽ không làm khó em đâu.”

“ Tiểu Mai, giết bọn hắn.”

“ Lâm Trần ca…” chưa từng giết người Viên Tiểu Mai có chút do dự.

“ Ta lặp lại lần nữa, giết bọn hắn.” Lâm Trần lạnh giọng nói.

“ Vâng.”

Bạn đang đọc Đô thị kẻ trở về sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.