Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2114 chữ

Biệt thự đồi Kim Long, Lâm Trần dẫn theo Lý Gia Tĩnh đi đến.

Lý Gia Tĩnh nhìn đến cái này Kim Long đỉnh đồi biệt thự thì kinh ngạt đến ngây người, Kim Long khu nàng biết, hơn nữa còn nghe nói không chỉ một lần, cái này Kim Long Khu là những năm gần đây lớn nhất, rầm rộ nhất công trình, được Thanh Bình bá chủ Phạm gia cầm chủ, tấc đất tấc vàng, lúc mới khởi công một căn đã được đấu giá trên trời, bây giờ càng không phải nói, cho dù có tiền cũng khó mua được, kể cả cha nàng cũng chỉ có thể khó khăn mới mua được một căn bậc trung biệt thự.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở bậc trung biệt thự mà thôi, cao cấp hơn biệt thự là không thể mơ tới.

Thân phận không đủ, cho dù muốn cũng không có khả năng.

Đặc biệt là đỉnh đồi trên biệt thự kia, đó là không có hứng ngoại rao bán ý tứ, nghe nói là đặc biệt xây để cho một đại nhân vật, không phải người thường có thể lui tới.

“ Lâm Trần, đây là nhà ngươi?” Lý Gia Tĩnh không chắc chắn hỏi lại.

Rất vi diệu, phản ứng đầu tiên của nàng là không chắc chắn hỏi lại Lâm Trần chứ không phải là ngay lập tức bác bỏ Lâm Trần không phải biệt thự chủ nhân.

Mặc dù biết rất rõ với gia cảnh của Lâm Trần là không thể nào là nơi này biệt thự chủ nhân, bất quá không biết tại sao trong tâm của nàng lại vô điều kiện tin tưởng Lâm Trần như vậy.

“ Ừm, xem như là vậy đi.” Lâm Trần gật đầu, mở cửa đi vào.

Lâm Trần mở cửa bước vào, mặc dù hôm nay Tiểu Mai không ở, bất quá biệt thự bên trong vẫn rất gọn gàng và ấm cúng.

Đây là bở sang nay tiểu nha đầu cố tình dậy sớm dọn dẹp rồi mới đi, hơn nửa công thêm cả ngày nay hắn đi học, cũng chưa có thời gian bày bừa, bởi vậy bên trong vô cùng sạch sẽ.

Lý Gia Tĩnh theo sau Lâm Trần, vừa bước vào ấn tượng đầu tiên đó là không khí trong này thật trong lành.

Không hiểu tại sao nhưng ở trong này biệt thự không khí, nàng chỉ mới hít vào một ngụm mọi mệt nhọc, khó chịu trong người nàng dường như tan biến không thấy, thay vào đó là một sự thoải mái chưa từng thấy.

Tiếp theo là nàng bị sự xa hoa bên trong làm cho choáng ngợp, thật xa hoa một căn biệt thự à, không hổ là Kim Long đỉnh đồi căn biệt thự, căn này biệt thự cũng phải đến 1000 tỷ đi.

“ Lâm Trần, ngươi làm sao trở thành Kim Thanh đỉnh đồi biệt thự rồi?” Lý Gia Tĩnh không nhịn được tò mò truy hỏi.

Thanh Bình đỉnh đồi biệt thự, là có tiền cũng không thể nào mua được, mà theo nàng biết, Lâm Trần cũng không có tiền như vậy à, làm sao hắn có thể thành chủ nhân của ngôi này biệt thự?

“ Người ta tặng.” Lâm Trần vất xuống chiếc cặp sách, thoải mái tìm một tư thế ngồi trên ghế dẽ chịu nhất có thể.

“ Người tặng? Ai tặng?”

Lý Gia Tĩnh càng phát gia tò mò, ai mà hào phóng vậy? 1000 tỷ biệt thự, nói tặng là tặng, nếu biết là ai, nàng thề phải đi móc rỗng túi của hắn mới thôi.

“ Phạm Hiểu, được rồi, nhanh đi tắm đi, ngươi làm ướt hết nhà ta rồi.” Lâm Trần cũng không muốn nhiều lời với nàng, xua xua tay nói chuyện khác.

“ Phạm Hiểu? Phạm Hiểu là ai?” Lý Gia Tĩnh càng phát ra dấu hỏi chấm to lớn, cái tên này làm sao nàng chứa từng nghe tới.

Cái này cũng không thể tránh nàng, căn bản là nàng cái này tầng thứ chưa tới, không biết Phạm Hiểu tên cũng là bình thường, nếu để cha nàng Lý Khôn đến, chắc chắn sẽ ngay lập tức biết cái tên này.

Lâm Trần không muốn nói, Lý Gia Tĩnh cũng không tiện truy hỏi, nàng chỉ có thể mang theo bụng đầy nghi hoặc đi trong phòng tắm.

Lý Gia Tĩnh đi rồi, Lâm Trần bắt đầu thảnh thơi ngồi xem tivi.

Không thể không nói, thế giới này thật rất nhiều phương diện giả trí, trước kia thế giới của hắn, các phương diện giả trí mặc dù là có nhưng rất ít, hầu hết đều là liều mạng tu luyện không.

Trong phòng tắm, Lý Gia Tĩnh đã tắm xong, nàng quấn tạm lên người chiếc khắn bông, để hở ra từng mảng da thịt trắng nõn.

Trong lúc tắm, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, từ việc tò mò tại sao Lâm Trần lại thành Kim Thanh đồi biệt thự chủ nhân, đến cuộc đời và số phận của mình.

Nàng không muốn lấy Sở Minh Tiêu, không muốn làm công cụ cho cha nàng, nhưng nàng bất lực phản kháng, nàng thật sự chỉ muốn chết đi cho rồi.

Bất quá trước khi chết, Sở Minh Tiêu, không phải ngươi thèm muốn cơ thể này sao, nhìn ta buồn lôn chết ngươi.

Lý Gia Tĩnh muốn mở cửa ra ngoài, lắm lấy tay nắm của của một hồi, do dự bất quyết, nội tâm nàng hiện tại đang kịch liệt đấu tranh, dù sao đây cũng là lần đầu của nàng, qua một hồi cuối cùng ánh mắt nàng hiện lên sự kiên định, không do dự nữa mở cửa bước ra ngoài.

Ra đến phòng khách, trông thấy đang ngồi Lâm Trần, ánh mắt có chút phức tạp, đây chính là người đàn ông chuẩn bị lấy đi lần đầu của nàng, ánh mắt nàng có chút mê ly, không biết những gì nàng làm là đúng hay không, bất quá đã quyết định thì nàng sẽ không thay đổi.

Đi đến trước mặt Lâm Trần, nàng thả xuống khăn bông trên người, để lộ ra của nàng cơ thể hoàn mỹ không tì vết, làn da trắng lõn từ đầu tới chân, bộ ngực căng tròn cao vút, eo nhỏ mông cong tựa tạo thành một hình chữ S tuyệt đẹp, gương mặt thiên sứ cùng với mái tóc ướt vừa tắn xong, giờ phút này trông nàng vô cùng quến rũ, nắm chặt đôi tay không ngừng trấn áp nôi tâm sợ hãi của chính mình, nàng cố gắng nở một quến rũ, đi đến trước người Lâm Trần, ghé sát mặt vào tai hắn nói: “ Thế nào? Đợi ta lâu không?”

Nói rồi không để Lâm Trần phản ứng, Lý Gia Tĩnh trèo lên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ.

“ Có muốn ta không? Ta sẽ không bắt ngươi chịu trách nhiệm gì dâu.”

Nàng tiến đến, định hôn vào môi hắn thì bị Lâm Trần chặn lại, cái này làm Lý Gia Tĩnh sững sờ, bất quá ngay sau đó như hiểu được cái gì, cười nói;

“ Làm sao? Chê ta qua tay nhiều người đàn ông rồi? Sợ bệnh? Yên tâm đi, đây là lần đầu của ta đó.” nụ cười của nàng có chút chua sót.

Lâm Trần lắc đầu: “ Không phải.”

“ vậy làm sao?” Lý Gia Tĩnh có chút bất ngờ, mỡ đưa đến miệng rồi lại không ăn, đây là lần đầu tiên nàng thấy mèo chê mỡ đó.

“ Ngươi cần gì phải tự hành hạ chính mình .” Lâm Trần nhìn thẳng vào mắt Lý Gia Tĩnh nói.

Lý Gia Tĩnh nghe vậy trầm lặng, Lâm Trần tiếp tục nói: “ Ngươi tuyệt vọng, ngươi sợ hãi, ngươi đau khổ, ngươi thông qua tự hành hạ chính mình, tự lừa dối chính mình để nguôi ngoai nội tâm tuyệt vọng.”

“ Thì làm sao? Thì đã làm sao? Ta tuyệt vọng, cha ta muốn đưa ta cho một tên súc vật cũng không bằng mà ta không có sức phản kháng, ta đau khổ, đó là cha ta, đó là cha ruột ta, cha ruột ta đẩy ta vào hố lửa chỉ vì muốn bản thân mình thăng chức, ta sợ hãi, ta sợ hãi ta cái kia vị hôn phu, ngươi biết không? Hắn từng làm cho không biết bao nhiêu cô gái vào viên tâm thần vì không chịu nổi hắn hành hạ, Lâm Trần, ngươi nói ta phải làm sao? Ta phải làm sao? Hu hu.” lúc này rồi, nàng không chịu nổi nữa, Lâm Trần đã nói đúng vào tâm can nàng, nàng thật sự không nhịn được nữa, ôm lấy Lâm Trần mà khóc rống lên, gào to lên như lúc nhỏ nàng hay làm, khóc như một đứa bé, không cần cố gắng giả vờ nữa, cố gắng làm mình mạnh mẽ nữa.

Lâm Trần cũng cứ ngồi đấy để mặc nàng khóc, ánh mắt không buồn không vui, không lo nắng không giận dữ, nhưng nếu tinh ý sẽ vẫn bắt được một chút đồng cảm, một chút cảm thông cùng một chút phức tạp trong ánh mắt hắn.

Hoàn cảnh của nàng thật quá giống hắn.

Kiếp trước, cha hắn cũng lựa chọn gia tộc, lựa chọn đại cuộc mà hi sinh mẹ con hắn, để mặc cho mẹ con hắn bị kẻ thù vây bắt, mẹ bị giết, em bị giết, chỉ còn mình hắn sống sót, lúc đó hắn cũng bất lực không bảo vệ được người thân, cũng tuyệt vọng, cũng đau khổ, còn cả oán hận nữa, đó là lý do hắn làm sao đưa ra quết định hủy diệt mọi thứ, thôn phệ mọi thứ.

Qua một hồi, Lý Gia Tĩnh cuối cùng cũng khóc đủ, nàng lấy lại bình tĩnh bỏ ra Lâm Trần, lau lau đi trên mặt nước mắt, có chút ngượng ngùng không dám nhìn mặt Lâm Trần, chỉ thả lại một câu “ cảm ơn ngươi.” rồi quay người chạy đi.

Lâm Trần nhìn thấy tất cả.

Chạy vào một cái phòng nào đó Lý Gia Tĩnh đóng sầm cửa lại, cả gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai, trái tim nàng đang đâpj thình thịch từng nhịp một, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mãi đến một hồi lâu, cuối cùng nàng cũng lấy lại được bình tĩnh của mình, vừa định mặc quần áo ra ngoài thì mới chợt nhớ ra, nàng không có quần áo, hết cách, nàng chỉ đành che dấu ngượng ngùng, lấy hết dũng khí thò đầu ra ngoài hô to

“ Lâm Trần, ngươi có thể tìm cho ta một bộ quần áo được không?”

Vừa nói xong thì đóng rầm cửa lại, không dám nhìn mắt Lâm Trần.

“ Ách.” ngồi trong phòng khách Lâm Trần một trận bất đắc dĩ, cũng không thể lấy quần áo của hắn cho nàng măc được, nhất quết không thể, Tiểu Mai quần áo, bởi nàng không ở, hắn không tiện tự tiện lấy đồ của nàng.

Hết cách, hành chỉ đành đặt hàng trên mạng, mua bừa một cái áo rồi để shíp nhanh đến.

20’ sau, áo cũng đến, Lý Gia Tĩnh cuối cùng cũng có đồ mặc ra ngoài, bất quá nhìn đến cái áo nàng cũng không còn biết nói gì cho phải. Chỉ một chứ thôi

Xấu, quá xấu.

Không hiểu gu thẩm mỹ của tên này có vấn đề gì không, làm sao lại chọn cái áo xấu thế này, nhưng có còn hơn không, dù sao nàng cũng không còn cái gì để mặc, mặc tạm cái này cũng được.

Không thể không nói người đẹp mặc cái gì cũng đẹp quả không sai, mặc dù cái áo Lâm Trần chọn có chút không tốt nhưng khi được Lý Gia Tĩnh mặc lên vẫn rất lung linh.

Đi ra đến ngoài, nàng có chút không dám nhìn Lâm Trần, ngượng ngùng đi đến trước mặt hắn ngồi xuống.

“ Lâm Trần, khi nãy cám ơn ngươi.”

“ Không có gì” Lâm Trần mỉn cười nói.

“ cái kia Lâm Trần, ngươi muốn nghe câu truyện của ta không?” do dự một lúc, Lý Gia Tĩnh nói.

“ Không cần, dù sao ta cũng không quan tâm, được rồi, trời cũng tối, đi ngủ đi thôi, ở đây một phòng ngươi có thể tùy ý chọn, thích cái nào cũng được.” nói rồi hắn đứng dậy đi lên lầu.

Bạn đang đọc Đô thị kẻ trở về sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.