Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa lại tiếp nhận một cục diện rối rắm!

Phiên bản Dịch · 1940 chữ

Trên đỉnh Thanh Vân sơn.

Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua Thanh Vân điện có khách đặt chân tới.

Từ sau khi Thanh Vân phong tiêu điều, Thẩm An Tại cũng không đến nơi này nữa.

Chẳng qua Mộ Dung Thiên thường đến đây để quét dọn nên cũng không bị bỏ hoang.

"Vương gia cùng Liễu trưởng lão ở đây chờ, ta đi tìm sư phụ!"

"Làm phiền Mộ Dung tiểu hữu rồi."

Tiêu Ngạo Hải gật đầu.

Mộ Dung Thiên cõng bao tải, chạy ra đại điện chạy về phía sau núi.

"Ngươi khiêng bao tải làm gì, nhẫn trữ vật đâu?"

Thẩm An Tại nhíu mày.

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu: "Mấy tháng trước trên núi không có gì ăn, ta mang nhẫn trữ vật bán lấy đồ ăn rồi."

"Bán rồi?"

Thẩm An Tại sững sờ, sắc mặt hơi trầm xuống.

Xem ra tình trạng của Mộ Dung gia thật sự không tốt lắm, Mộ Dung Thiên cũng phải lăn lộn đến nước này.

Chẳng qua không cần lo, Thanh Khê phong sắp đưa tiền tới, mình cũng có thể lo cho đồ đệ ăn ngon uống ngon!

Khi nhìn thấy dược điền nhỏ kia, Mộ Dung Thiên có chút kinh ngạc.

"Sư phụ, người đang làm gì vậy?"

"Tất nhiên là mở một mảnh dược viên để trồng dược liệu rồi."

Thẩm An Tại nhìn hắn khiêng một bao linh dược tới, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

"Trồng dược liệu?"

Mộ Dung Thiên không hiểu: "Chúng ta cũng không có hạt giống linh dược."

"Ngươi không hiểu đâu."

Thẩm An Tại lắc đầu, nhận lấy bao tải trên vai hắn, sau khi cởi bỏ thì lấy ra vài cọng phế dược nguyên vẹn, cẩn thận từng li từng tí mà trồng trên Linh Tức nhưỡng.

Hệ thống đã nói qua, Linh Tức nhưỡng và Tiên Linh tuyền nguyên cũng không phải có thể khôi phục vô hạn những phế dược chết héo kia.

Muốn khôi phục phải có được hai điều kiện.

Thứ nhất, chính là tính chất nguyên vẹn của những linh dược này, vả lại dược hiệu không thể hoàn toàn đã biến mất.

Thứ hai, còn cần tưới nước suối trong Tiên Linh tuyền nguyên đầy đủ, nếu như suối cạn, cũng chỉ có thể chờ Tiên Linh tuyền nguyên từ từ khôi phục.

Khi Hỏa Thiệt thảo và vài cây linh dược đã khô cạn linh khí được trồng xuống, một màn khiến Mộ Dung Thiên há hốc mồm xuất hiện.

Mấy gốc Linh dược này vốn đã khô héo không còn hình dạng, vậy mà lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi hiện lên sinh cơ, một lần nữa trơn mướt có ánh sáng lộng lẫy.

Mà chất lỏng màu xanh lam trong hố nước nhỏ bên cạnh cũng đang bị giảm xuống cực kỳ chậm chạp.

"A?"

Mộ Dung Thiên kinh ngạc, lúc đầu hắn còn tưởng rằng sư phụ muốn hắn đi lấy những phế dược này, là chuẩn bị dùng cho việc tắm thuốc hay làm đồ ăn gì đấy.

[Độ sùng bái +3]

Nhìn linh dược khôi phục sinh cơ, Thẩm An Tại lộ vẻ hài lòng, ném cuốc cùng dao chẻ củi ở bên cạnh cho Mộ Dung Thiên.

"Đồ nhi, nơi này giao cho ngươi. Vi sư hy vọng ngày mai có thể thấy ngươi cày xong mười mẫu đất này, thuận tiện dựng một hàng rào ở quanh đấy."

"Bao nhiêu cơ?"

Mộ Dung Thiên nhận lấy cái cuốc, có chút hoài nghi có phải mình đã nghe lầm rồi không.

"Không nhiều lắm, cũng chỉ mười mẫu đất."

"Vì sao sư phụ lại không tự cày?"

"Người muốn nhận trách nhiệm lớn, tất phải tôi gân luyện cốt, bỏ đói da thịt, đọa đày thân thể..."

Mộ Dung Thiên cay đắng nói: "Sư phụ, đệ tử cho dù là trâu, một đêm cũng cày không hết mười mẫu đất!"

"Hắc, vậy cày trước năm mẫu đất, sau đó vi sư giúp ngươi trong việc lắp hàng rào."

Mộ Dung Thiên cười khổ gật đầu, sau đó giống như nhớ tới điều gì đó, vỗ ót một cái.

"Sư phụ, Vương gia và Liễu trưởng lão đều tới ăn chực, hiện tại đang ở đại điện chờ người đấy."

"Vương gia và Liễu trưởng lão?"

Thẩm An Tại sững sờ, bọn họ đến để làm gì.

Chẳng lẽ là Trú Nhan đan hiệu quả rõ rệt, nên đến đưa linh khí Địa giai cho mình?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lộ vẻ vui mừng, vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Thiên.

"Đồ nhi, ngươi phân loại số linh dược trong túi ra rồi chia hàng để trồng, vi sư sẽ trở lại kiểm tra thành quả của ngươi!"

Nói xong, còn không đợi trả lời, Thẩm An Tại đã chạy xa.

Mộ Dung Thiên đắng chát nhìn linh dược trong cái bao kia, không biết nên ra tay như thế nào.

"Sư phụ, đệ tử không thể..."

Hắn mặc dù xuất thân từ thế gia dược đạo, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghiên cứu qua dược đạo, cũng hoàn toàn không để tâm tới.

Lúc này bảo hắn phân loại linh dược, chẳng phải là muốn mạng của hắn sao?

Hơn nữa đợi lát nữa hắn còn phải nấu cơm, làm xong cơm còn phải cày đất, hiện tại còn muốn phân linh dược...

...

Một bên khác, Thẩm An Tại đi tới Thanh Vân điện, Tiêu Ngạo Hải và Liễu Vân Thấm đã đợi rất lâu.

Nhìn thấy hắn đi tới, Tiêu Ngạo Hải lập tức đứng dậy tươi cười đón chào.

Thẩm An Tại cũng xuân phong đầy mặt: "Vương gia hôm nay tới Thanh Vân phong là cần làm chuyện gì?"

Tiêu Ngạo Hải khiêm tốn thi lễ, trừng mắt nhìn Liễu Vân Thấm.

Liễu Vân Thấm bất đắc dĩ, nhẹ giọng mở miệng.

"Nghe nói cảnh giới dược đạo của Thẩm trưởng lão rất cao, trong mắt ngươi, ngay cả Dược vương cũng chỉ có thể coi là lang băm? Cho nên chúng ta tới đây, là có một việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ."

"A?"

Thẩm An Tại sửng sốt, trợn mắt nhìn mấy người này.

"Ta nói lời này lúc nào?"

"Là tiểu nữ nhà ta nghe Mộ Dung tiểu hữu nói, hắn nói Thẩm trưởng lão không phải là luyện dược sư bình thường."

Tiêu Ngạo Hải nhìn hắn vô cùng mong đợi, ánh mắt lấp lánh.

Khoé miệng Thẩm An Tại giật một cái.

Thằng nhãi này được lắm, dám hại sư phụ!

Lời này nếu như truyền tới Dược Vương cốc bên kia, toàn bộ luyện dược sư ở Nam Quyết vực sẽ hận không thể chu miệng nhổ bã, mỗi người một ngụm nước bọt dìm chết đuối mình?

"Đồ nhi ta vô tâm nói như vậy, mong Vương gia thứ lỗi, ta chẳng qua chỉ là Đoán Thể hậu kỳ mà thôi, luận cảnh giới dược đạo, làm sao dám đánh đồng với Bắc Thần cốc chủ?"

Thẩm An Tại chắp tay mở miệng, hắn nhíu mày không để lại dấu vết mà nhìn thoáng qua thiếu nữ sau lưng Tiêu Ngạo Hải.

Không phải là muốn mình giúp hắn chữa trị cho nữ nhi nhà hắn chứ?

Việc phiền toái đến Dược vương lục phẩm cũng không trị được, đừng có đến nhờ mình chứ!

Nhưng vừa dứt lời, ba ánh mắt nhìn chằm chằm hắn đã trở nên không được tự nhiên.

Thần sắc Tiêu Ngạo Hải và Liễu Vân Thấm đều có chút cổ quái.

Đoán Thể hậu kỳ?

Đoán Thể hậu kỳ nào năm kiếm kém chút đánh bay nửa bước Địa Linh cảnh?

Phát giác được ánh mắt của bọn họ, Thẩm An Tại đành nói với giọng thành khẩn với.

"Ta nói thật ta chỉ là Đoán Thể hậu kỳ, các ngươi có tin không?"

"Không tin."

Ba người đồng thanh lắc đầu.

"..."

Thẩm An Tại cười khổ không thôi, nhìn về phía Liễu Vân Thấm: "Ngươi nói có chuyện tìm ta hỗ trợ, không phải là chữa bệnh cho Quận chúa đấy chứ?"

Liễu Vân Thấm nhẹ nhàng gật đầu: "Không cần có áp lực, nếu có thể trị tự nhiên là tốt nhất, nếu không thể cũng không có việc gì."

"Không sai, Thẩm trưởng lão cứ nỗ lực hết sức là được, nếu thật sự có biện pháp, bản vương nhất định cảm tạ hậu lễ!"

Tiêu Ngạo Hải cũng gật đầu mở miệng, ánh mắt mong đợi: "Nếu thực sự không được, làm phiền Thẩm trưởng lão thay ta giới thiệu vị cường giả thượng tam cảnh kia."

Thẩm An Tại hơi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ.

Xem ra vế sau mới là dụng ý chân chính của Trấn Nam vương khi tới nơi này.

Thật ra hắn hoàn toàn không ôm hi vọng mình có thể chữa khỏi cho Tiêu Cảnh Tuyết, chỉ là muốn thông qua mình để làm quen với vị cường giả thượng tam cảnh, muốn nhờ người đó trị liệu Tiêu Cảnh Tuyết.

"Ý Thẩm trưởng lão thế nào?"

Giọng điệu của Tiêu Ngạo Hải có chút chờ mong.

Thẩm An Tại lắc đầu, Tiêu Ngạo Hải nhíu mày.

"Cũng không phải là Thẩm mỗ không muốn tiến cử, chỉ là vị nghĩa huynh kia của ta xưa nay thần bí, cũng không biết lúc nào mới tới tìm ta. Nếu ba năm năm không đến, chẳng phải ngược lại làm chậm trễ bệnh tình Quận chúa?"

Tiêu Ngạo Hải thở dài, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Xem ra cuối cùng vẫn không có cách nào.

"Vương gia, xin lỗi, việc này Thẩm mỗ chỉ sợ bất lực." Thẩm An Tại ôm quyền, áy náy mở miệng.

"Không sao."

Tiêu Ngạo Hải khoát tay áo.

Vận mệnh đã như thế, hai cha con bọn họ cũng không thể cưỡng cầu được.

"Đã như vậy, cũng không làm phiền nữa, cáo từ."

Không hy vọng tìm được vị cường giả thượng tam cảnh kia, Tiêu Ngạo Hải cũng không còn hứng thú ở lại ăn cơm, chắp tay cáo từ.

"Vương gia đi thong thả."

Thẩm An Tại vội vàng đứng dậy, đưa ba người bọn họ rời khỏi Thanh Vân điện, đợi bọn họ đi xa, trong lòng hắn mới thở dài một hơi.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lại tiếp nhận một cục diện rối rắm.

Ba năm ước hẹn của Mộ Dung Thiên đã đủ để hắn sứt đầu mẻ trán rồi, nếu lại có thêm nhiệm vụ chữa bệnh cho Tiêu Cảnh Tuyết, hắn sẽ u sầu chết mất.

...

Một bên khác, đám người Tiêu Ngạo Hải vừa mới ra khỏi Thanh Vân điện không bao lâu, Mộ Dung Thiên chờ đã lâu bỗng sáng mắt lên, nhìn thoáng qua thấy Thẩm An Tại không đi cùng liền chạy tới.

Bảo hắn đi phân loại linh dược, vậy không bằng giết hắn.

Hơn nữa, buổi tối hắn còn phải cày đất, làm gì có nhiều thời gian để phân chia từng cây linh dược chứ?

Nếu thật sự phải lật sách tìm từng loại, không phí dăm ba canh giờ tuyệt đối làm không hết.

Cho nên hắn liền nghĩ đến Tiêu Cảnh Tuyết.

Cô nương này ngay cả linh dược cũng không thèm nhìn, chỉ ngửi mùi vị đã có thể nói ra đại khái, chuyện phân loại linh dược này đối với nàng mà nói, hẳn là không có gì dễ dàng hơn chứ nhỉ?

Bạn đang đọc Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư! của Thán Khí Vô Thanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BlackHerb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 236

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.