Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành Trình Mới

Tiểu thuyết gốc · 1986 chữ

Trong tinh không bao la, ẩn chứa vô vàn thế giới.

Có thế giới tu linh khí, có thế giới tu đấu khí, có thế giới tu ma pháp,…, cũng có thế giới không thể tu luyện.

Nhìn chung, những thế giới có hệ thống tu luyện được gọi là Nguyên Giới – thế giới có nguyên khí, còn những thế giới không thể tu luyện lại bị xem thành Phế Giới - nguyên khí thế giới đã hoang phế.

Nguyên khí hoang phế, các chủng loài không tự thân tu luyện được không có nghĩa bọn họ cũng phế, thực tế đã chứng minh, trong số các Phế Giới có không ít thế giới phát triển khoa học kỹ thuật đến mức siêu thần, thậm chí đem quân đi đánh với các Nguyên Giới chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Nếu có người hỏi, các thế giới muôn hình vạn trạng chắc hẳn sẽ phân chia mạnh yếu, vậy có thế giới nào mạnh nhất hay không?

Không biết, dù sao không có ai đi được hết các thế giới để lập bảng so sánh.

Nhưng có một thế giới được tất cả mọi người công nhận là mạnh – Đại Thiên Thế Giới.

Thông thường, ở một thế giới, chỉ có một hệ thống tu luyện làm chủ lưu.

Còn ở Đại Thiên Thế Giới, quy tắc cho phép vạn pháp tranh phong.

Bất kể là tu linh khí, tu đấu khí, tu ma pháp hay thậm chí là khoa học kỹ thuật, tất cả đều có tác dụng ở Đại Thiên Thế Giới.

Có câu nói lưu truyền thế này, chỉ cần thế giới khác có cái gì, Đại Thiên Thế Giới sẽ không thiếu cái đó.

Thật, ở Đại Thiên Thế Giới, nếu ngươi nhìn thấy một người ném đa sắc hỏa liên đánh với một người có vòng sáng sau lưng thi triển vũ kĩ đa dạng hay một triệu hồi sư đánh với một đám thiết giáp chiến cơ cũng chớ ngạc nhiên, đây là một kiện rất đỗi bình thường.

Tuy vậy, hệ thống tu luyện ở Đại Thiên Thế Giới không hề loạn chút nào, bởi vì tất cả các loại lực lượng đều xuất phát từ nguyên khí thiên địa, chẳng qua phương pháp tu luyện khác nhau mới dẫn đến chuyển hóa đa dạng, cái này cũng giống như trong thế giới tu chân tồn tại nhiều công pháp khác nhau thôi.

Ngoài ra, quy tắc của Đại Thiên Thế Giới rất cao cấp khiến cho giới hạn tu luyện ở đây so với thế giới khác phải cao hơn rất nhiều, có khi ở thế giới khác ngươi tu luyện đến cực hạn nhưng ở Đại Thiên Thế Giới đó mới chỉ là những bước khởi đầu tu luyện.

Chính vì thế, ai ai cũng muốn đến Đại Thiên Thế Giới.

Bất quá điều kiện để từ những thế giới khác đến Đại Thiên Thế Giới rất hà khắc.

Đầu tiên ngươi phải đột phá cực hạn thế giới hay còn gọi là Siêu Thoát, sau đó phá toái hư không cũng chưa chắc tìm được con đường dẫn đến Đại Thiên Thế Giới, từ xưa đến nay đã có vô số Siêu Thoát Giả lạc đường mà chết dần chết mòn rồi.

Mãi đến sau này, các đại năng ở Đại Thiên Thế Giới mới xây dựng Không Thành ở khắp nơi trong tinh không giúp người ta dễ dàng tìm được bến đỗ hơn, nhưng chung quy lại tinh không quá bao la rộng lớn, số Siêu Thoát Giả tử vong vẫn không ngừng gia tăng.

Còn vì sao đại năng ở Đại Thiên Thế Giới lại xây dựng Không Thành?

Đại năng rảnh rỗi hay từ bi muốn phổ độ chúng sinh sao?

Không phải, bọn họ muốn tìm kiếm truyền nhân trong những Siêu Thoát Giả, đồng thời tích lũy khí vận cho Đại Thiên Thế Giới.

Khí vận, hư vô phiêu miểu, rất khó để hình dung chính xác khí vận là vật gì nhưng có một điều chắc chắn là khí vận thực sự tồn tại, thậm chí có thể nói khí vận dồi dào đóng một vai trò rất quan trọng trong việc duy trì thế giới thịnh vượng.

Mà Siêu Thoát Giả đều là Vị Diện Chi Tử, khí vận trên người rất nồng, cộng thêm trong một nghìn Siêu Thoát Giả phải có tới 999 người tâm tính mạnh mẽ, rất đáng để bồi dưỡng.

Tại một trạm Không Thành nào đó, một người thanh niên mặc hắc bào, ngũ quan sáng lạn, vẻ mặt đậm chất tùy ý lại không kém phần ổn trọng, ánh mắt chăm chú nhìn về hai chữ “Không Thành” viết trên tấm biển treo ngoài cổng thành.

Bên cạnh thanh niên là một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc bạch kim như suối chảy dài chạm đến vòng eo uyển chuyển, từ trên xuống dưới chỉ mặc một loại màu sắc xích hồng tương đối bá khí lại không giấu nổi một tia tinh nghịch, hai người đứng chung khiến người ta không tự chủ được phải nhìn nhiều mấy giây.

Qua một lúc thanh niên gật gù nói:

-Kiếm ý không tệ.

Thanh niên không có ý tứ che giấu thanh âm, rất nhiều người nghe thấy liền trợn mắt bĩu môi, kiếm ý do Kiếm Thần khắc lên mới “không tệ”? Chẳng lẽ ngươi mới Siêu Thoát đã khủng bố hơn Kiếm Thần người bản địa Đại Thiên Thế Giới?

Ai tin được a.

Xem ra tên Siêu Thoát Giả này ở thế giới cũ quá thuận buồm xuôi gió rồi, vừa đến đã trang bức, tâm tính như thế coi như bỏ.

Lại nhìn đến nữ nhân xinh đẹp, có người hoảng sợ thốt lên:

-Nữ nhân kia... ngộ rồi?

-Trời ạ, vừa đến đã đốn ngộ, cái này phải cần ngộ tính cao cỡ nào a.

-Xem ra nữ nhân này mới là Siêu Thoát Giả, còn tên kia chỉ là tùy tùng đi theo nàng.

-Tùy tùng cũng dám trang bức trước mặt chủ nhân? Lần đầu tiên ta được thấy kẻ có da mặt dày đến vậy.

Có người nói lời ác ý, cũng có người hảo tâm nhắc nhở:

-Uy, thanh niên nhân, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tránh xa nàng, bằng không ngươi phá hoại nàng đốn ngộ bây giờ a.

Thanh niên quay sang gật đầu cám ơn người nhắc nhở, có điều hắn vẫn không động chân bước đi, ngược lại còn chủ động phát tán khí tức trùm lên nữ nhân.

Nhiều người thấy vậy khẽ lắc đầu, tên tùy tùng này có phải hay không bị ngốc? Hoặc giả hắn là kẻ ăn cháo đá bát vừa đến Không Thành liền phá không cho nữ nhân cảm ngộ?

Aizz, tiếc cho một cô gái tốt a, nuôi một cái bạch nhãn lang.

Một phút, hai phút, ba phút trôi qua, sự thể không diễn ra như mọi người suy nghĩ, dù bị khí tức khác trùm lên nhưng nữ nhân kia vẫn một mực nhắm mắt đốn ngộ, thậm chí trên đỉnh đầu nàng còn xuất hiện dị tượng đại biểu nàng đã đốn ngộ sắp xong rồi.

Bất quá do có khí tức của thanh niên nên dị tượng bị che đi hơn chín phần, không người nào đoán được nữ nhân đốn ngộ ra cái gì.

Đến lúc này, nếu còn không đoán ra được mối quan hệ giữa thanh niên với nữ nhân là phu thê thì đám bọn họ quá bêu xấu cái danh Siêu Thoát Giả rồi, chỉ có phu thê mới tin tưởng nhau đến thế a, nhưng vẫn rất khó để nói giữa hai người ai mới là chủ đạo.

Lại qua thêm mấy phút, thanh niên thu hồi khí tức, nữ nhân cũng đốn ngộ xong xuôi, hai người nhìn nhau khẽ mỉm cười rồi cùng cất bước đi vào Không Thành, chuyện náo nhiệt đến nhanh đi cũng nhanh.

Vừa vào thành, một nam nhân thoạt nhìn khá chân chất chạy đến ôm quyền nói với hai người:

-Tại hạ Lâm Phong, người Xuyên Vân Giới, ta tới Không Thành đã được bốn năm, tin tức không nói mười phần tinh thông nhưng cũng nắm rõ bảy tám phần, nếu hai vị vừa đến không bằng để ta dẫn đi thăm quan một vòng, nhân tiện chúng ta kết giao bằng hữu luôn.

Nghe đến cái tên Lâm Phong, thanh niên có chút buồn cười, thật không ngờ người đầu tiên bắt chuyện với hắn lại là một người trùng họ trùng tên.

Đúng vậy, người thanh niên chính là Lâm Phong đến từ Thái Sơ Giới, còn nữ nhân bên cạnh Lâm Phong không phải Phượng thì là ai.

Thời điểm hiện tại, là một trăm năm sau ngày Lâm Phong trở thành chúa tể Thái Sơ Giới và là năm năm kể từ lúc Lâm Phong mang theo Phượng phá toái hư không tìm đường đến Đại Thiên Thế Giới truy tìm tung tích Thanh Ngọc theo lời kể của Tuyết.

Về phần những người khác đâu?

Nói trước liền mất đi yếu tố bất ngờ, đợi tương lai có dịp chắc chắn bọn họ sẽ lộ diện, hiện tại chỉ cần biết bên cạnh Lâm Phong có một mình Phượng là được rồi.

Lâm Phong ôm quyền đáp lễ:

-Ta cũng gọi Lâm Phong, nàng là thê tử của ta, ngươi gọi nàng Liễu Phượng là được.

Lâm Phong Xuyên Vân Giới hơi ngớ người, sau ba giây hắn hào sảng nói:

-Xem ra chúng ta rất có duyên, bất quá trùng tên trùng họ lúc xưng hô khá bất tiện, ta cảm giác được huynh đệ ngươi mạnh hơn ta, hay ngươi là đại ca, từ nay ta gọi ngươi Lâm Đại Phong còn các ngươi gọi ta là Lâm Nhị Phong a?

Lâm Phong:

-…

Lâm Đại Phong, Lâm Nhị Phong là cái quỷ gì?

Người ta thường nói đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đằng này mới gặp nhau cả hai đều đổi danh tự, cảm giác có chút qua loa a?

Ở bên cạnh, Phượng cười khúc khích:

-Tên rất hay, cứ quyết định vậy đi.

Lâm Nhị Phong cười cười:

-Đại ca, đại tẩu, hai người đi theo ta, ta sẽ giới thiệu cho các ngươi về Không Thành.

Nhìn bóng lưng Lâm Nhị Phong hăng hái đi trước, Phượng không nhịn nổi bật cười:

-Người này, có chút ngốc manh.

Lâm Phong gõ nhẹ vào trán Phượng một cái nói:

-Đừng lơ là, người đến được Không Thành không có ai là kẻ ngốc, biết đâu hắn chỉ đang diễn trò.

Lâm Nhị Phong bỗng quay lại vẫy tay hô lớn:

-Đại ca, đại tẩu, các ngươi còn lầm bầm cái gì đó, mau đi a.

Lâm Phong:

-…

Vừa rồi hắn nói chuyện chứ không phải truyền âm, chỉ cần Lâm Nhị Phong để tâm một chút là nghe được thế mà người ta còn quay lại hỏi hắn lầm bầm cái gì, hơn nữa một tiếng đại ca hai tiếng đại tẩu kêu lên rất lưu loát không giống giả bộ, chẳng lẽ tên này thật ngốc?

Hoặc là, diễn kỹ của tên này đã cao siêu đến mức lấy giả làm thật?

Lâm Phong khẽ lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ trên, hắn không phải dạng người sợ đông sợ tây, mặc kệ Lâm Nhị Phong ngốc thật hay giả ngốc thì việc có người dẫn đường sẽ tiết kiệm được cho Lâm Phong kha khá công sức, có phúc cứ việc hưởng thôi, không phải ngại.

Thế là, Lâm Phong dắt tay Phượng đi theo Lâm Nhị Phong, một cuộc hành trình mới... chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc Đỉnh Phong Chí Tôn - Chư Thần Chiến sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.