Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

851

Phiên bản Dịch · 1449 chữ

Đinh Nhị Cẩu chú ý tên cướp vung mạnh côn sắt tới, hắn nghiêng, thuận thế đạp một cước vào đầu gối của hắn, cước này sức nặng cũng đủ lớn, nhưng chưa đủ lực để quật ngã thằng này, chỉ khiến cho thân thể của tên cướp lảo đảo.

Vì thế, thằng này lùi về phía sau mấy bước, la lên lại bắt đầu phóng tới Đinh Nhị Cẩu, đang lúc Đinh Nhị Cẩu chuẩn bị ứng chiến, thì một cảnh tượng khó tin xuất hiện, tên cướp vừa dợm chân có vài bước, đột nhiên quay đầu, vừa chạy vừa kêu:

– Lão Nhị… đi mau, nhanh lên…

Không tới một phút, hai tên cướp chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Đinh Nhị Cẩu uống không ít rượu, cũng lười đuổi theo, với lại đêm hôm khuya khoắt, địa hình đối với nơi này cũng không quen thuộc, nói không chừng đuổi theo còn trúng mai phục, máu của hắn dần dần nguội xuống.

– Cảm ơn… cảm ơn em… nếu không có em… thì chị sẽ không biết như thế nào nữa.

Người đàn bà lúc này mới tỉnh hồn lại, đứng lên đi đến trước mặt Đinh Nhị Cẩu, thấy hắn còn trẻ tuổi cúi đầu nói ra.

– Vâng… được rồi, chị trở về đi, nhớ ban đêm đừng có đơn độc một người đến nơi đây rút tiền, không an toàn đâu, tốt rồi, em cũng đi đây, gặp lại.

Nói xong Đinh Nhị Cẩu lảo đảo đi về phía trước, xem ra là uống rượu nhiều quá.

– Ai da… em ở đâu vậy, để chị đưa em đi, vạn nhất bọn chúng quay trở lại trả thù thì em làm sao?

– Không cần… em không sao, cứ đi bộ một chút thì tốt rồi.

Mặc dù là nôn ra cũng lâu rồi, nhưng đúng lúc này rượu đã xông lên trên đầu, có vẻ là không thể đi xuống, Đường Thiên Hà này nói là rượu thuốc đại bổ, làm hắn uống rất hăng hái, Đinh Nhị Cẩu xưa nay tửu lượng cũng không tệ, nhưng hắn không biết là, loại rượu ngâm thuốc này là loại rượu nguyên chất, số độ cũng không phải bình thường…

Nhưng đi được không bao xa, hắn thấy đầu mình lại váng, lần mò tìm đến trên cái gờ ven đường ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa mới ngồi xuống hơi ngủ gà ngủ gục, thì một chiếc xe chạy đến dừng tại trước mặt của hắn.

– Này… để chị đưa em về nhà, em ngồi ở đây ngủ quên sẽ bị bệnh đấy.

Lái xe đến chính là người đàn bà mà Đinh Nhị Cẩu vừa mới cứu giúp, tính ra cô vẫn còn có lương tâm, một mực lái xe đi theo phía sau Đinh Nhị Cẩu, cho đến khi Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống trên đất.

Người đàn bà xuống xe đỡ lấy Đinh Nhị Cẩu lên chỗ ngồi phía sau xe, sau đó chạy xe đi về phía trước.

– Này… em ở ở đâu vậy?

– Um… đến cư xá Ngự Phủ Uyển…

Đinh Nhị Cẩu ngồi nằm ở đằng sau uể oải lè nhè nói ra.

Nhưng khi người đàn bà đem Đinh Nhị Cẩu đưa đến cư xá, Đinh Nhị Cẩu ở đằng sau xe ngủ rồi, cô gọi thế nào hắn cũng không tỉnh, người đàn bà cũng hết cách, đành phải cứ dừng xe như vậy chờ, nhưng chờ đợi ròng rã hơn một giờ, cư xá Ngự Phủ Uyển rộng lớn như vậy, ai mà biết hắn ở trong khu nào…

Lúc này người đàn bà mới hối hận đã mang Đinh Nhị Cẩu lên xe của mình, nhưng lại suy nghĩ, người ta vừa mới cứu mạng của mình, chứ không thì đêm nay đã rơi vào trong tay hai tên cướp kia, sau khi suy nghĩ một chút thì thấy lạnh người…

Bất đắc dĩ, nàng quyết định đem Đinh Nhị Cẩu mang về nhà mình, nhà của cô chỉ có một mình, mà thằng này lại uống say quá, có thể là không nguy hiểm gì, hơn nữa vừa rồi qua ánh đèn đường, thì cô nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tướng mạo cũng nhã nhặn, cũng không giống là thứ bại hoại, vì vậy nhấn mạnh chân ga, lái xe quay trở về nhà của mình.

Đinh Nhị Cẩu qua một đêm ngủ ngon, lúc sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại thì đầu của mình giống như là nổ tung vậy, hắn thề không bao giờ… cùng Đường Thiên Hà uống rượu nữa, gã này rắp tâm bất lương cho mình uống rượu say đến chết a…

Đến khi mở mắt ra xem xét, thì chợt nhận ra mình đang ở trong phòng khách tại một nơi xa lạ, không có bất kỳ ai liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy khu kiến trúc tất cả đều là biệt thự loại đơn, không cần phải nói, tại đây là khu biệt thự nhỏ.

– Em đã tỉnh?

Đúng lúc này giọng nói của người đàn bà từ trên thang lầu truyền đến, cô mặc trên người một cái váy liền áo bằng vải hoa trong nhà rộng rãi, nhưng nhìn lên thì thấy dáng người của cô cũng không mập mạp, khuôn mặt không trang điểm, nhưng làn da trắng như tuyết cùng đôi môi đỏ hồng tự nhiên tạo cho cảm giác xinh đẹp chân thật còn hơn môi son má phấn gấp bao lần, một đám tóc dài như mây lười biếng xõa dài, bồng bềnh rủ xuống ở phía sau lưng.

– Um… thật ngoài ý muốn, như thế nào…

– Em có còn nhớ tối hôm qua làm cái gì không?

Người đàn bà cười thướt tha đi tới đối diện Đinh Nhị Cẩu rồi ngồi xuống, hắn lúc này mới ý thức được mình nằm trên ghế salon ngủ qua một đêm.

– Tối hôm qua… tối hôm qua em và bạn bè uống rượu, còn những chuyện khác thì không thể nào nhớ.

– Vậy chuyện tối hôm qua em và tên cướp đánh nhau cứu chị, có còn nhớ không?

– Ý chị… nói là tại gần cây ATM rút tiền?

Đinh Nhị Cẩu dần dần nhớ lại tối hôm qua chuyện phát sinh.

– Đúng vậy… chị tưởng rằng em đã quên, chuyện tối ngày hôm qua, chị rất là cảm ơn em, tối hôm qua chị định tìm mấy chị em để chơi mạt chược, do hết tiền mặt, cho nên chị mới đi rút tiền, không ngờ xui xẻo như vậy, đụng phải mấy tên cướp bóc, trị an hiện tại của thành phố Hồ Châu thật sự là quá tệ.

Người đàn bà nói xong, uống lấy một hớp trong chén trà.

– Vâng… không dám quấy rầy thêm nữa, em phải đi.

Đinh Nhị Cẩu đứng lên nói ra.

– Tại đây có ít xe taxi lắm, hay ăn điểm tâm sáng xong rồi hãy đi, chị đã làm xong rồi, sẵn lúc đi làm chị sẽ đưa em về nhà luôn.

Người đàn bà cười cười nói, nụ cười ngọt ngào làm cho hắn không đành lòng từ chối, bởi vì tối hôm qua Đinh Nhị Cẩu không tỉnh táo lắm, nên không chú ý dáng dấp người đàn bà này ra sao, nhưng bây giờ nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp cao sang này hình như là có chút quen mặt.

– Lại… làm phiền chị nữa rồi…

– Không có gì, xem như là báo đáp ơn cứu mạng của em đi, em cần rửa mặt vệ sinh thì toilet tại bên kia…

Nói xong cô đứng lên đi về phía phòng bếp, trên bàn trà thấp để lại cái chén nhỏ còn tỏa mùi hương thơm của trà…

Đinh Nhị Cẩu đến trong nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu cá nhân, rửa mặt xong, thì người đàn bà đã đem bữa ăn điểm tâm đặt lên trên bàn rồi.

– À quên… chị còn chưa biết tên em là gì?

Ánh mắt sáng ngời của người đàn bà lại làm cho tâm thần Đinh Nhị Cẩu rung động.

– Vâng… em họ Đinh, tên là Đinh Trường Sinh.

– Há, còn chị gọi là Tương Ngọc Điệp, rất vui được làm quen, một lần nữa cảm ơn em.

Tương Ngọc Điệp đứng đối diện bàn trà thấp hướng về Đinh Nhị Cẩu đưa tay ra, Đinh Nhị Cẩu cũng vội vươn tay, trong giây phút này, hắn nhìn thấy được cái không nên nhìn vào.

Bạn đang đọc Đinh Nhị Cẩu liệp diễm của Điếu Nhân Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phu.duong2801
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.