Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

767

Phiên bản Dịch · 1563 chữ

Trong lúc giao hoan hắn luôn nhắm mắt lại luôn tưởng tượng ở dưới háng hắn là La Hương Nguyệt, đúng vậy chính là nàng, nhưng bây giờ khi mở mắt ra, thì hắn lại nhìn thấy đó là Hạ Hà Tuệ.

– Có phải là đang cùng với chị nhưng lại nghĩ đến là nàng?

Hạ Hà Tuệ nằm bên cạnh Đinh Nhị Cẩu mỉm cười hỏi.

– Làm sao chị biết?

Đinh Nhị Cẩu lưu manh, há miệng liền thừa nhận, về chuyện này tình nhân và vợ thì khác nhau, nếu lúc cùng vợ mình làm tình mà dám nói đem người đàn bà khác có chồng tưởng tượng là đang giao hoan, nếu vợ không lập tức đem hắn đạp xuống giường đi mới là lạ chứ.

Nhưng giữa Đinh Nhị Cẩu và Hạ Hà Tuệ lại hoàn toàn không tồn tại vấn đề như vậy, lúc trong tình cảnh như vậy đề cập đến chuyện dâm đãng như vậy thì lại có lợi cho việc tăng tiến cảm xúc, cũng như lúc có Dương Phụng Tê, ba người còn cùng một chỗ làm tình qua, nhớ tới những chuyện như vậy, Hạ Hà Tuệ lại còn phá lệ hưng phấn.

– Nhìn dáng vẻ mới vừa rồi, thấy em thật mạnh mẽ hung dữ nha, trước giờ có lúc nào cùng chị làm như vậy qua?

– Ghen tị sao?

– Ghen cái gì mà ghen, nếu chị ghen, thì giờ ruột dạ thì đã thiêu nát rồi. A… em lại muốn tiếp nữa rồi à… cái chỗ đằng sau còn đau… điểm nhẹ cái phía trước đi…

Nói đến đây thì Đinh Nhị Cẩu đã nhẹ nhàng cầm cây dương vật đã bắt đầu gượng cứng lại nhét vào âm đạo Hạ Hà Tuệ, không hiểu vì sao cứ nghĩ đến La Hương Nguyệt thì hắn lại vô cùng hung phấn, thoáng cái làm động chạm đến cái hậu môn Hạ Hà Tuệ, vẫn còn hơi thốn có chút không chịu nổi.

– Còn nói không ghen, trong phòng này giờ chỗ nào cũng đều là có vị chua đây này.

– Vậy thì để chị nói cho em biết, nếu có ghen thì nằm đây chị cũng sẽ tưởng tượng đến người đàn ông khác…

Hạ Hà Tuệ đem miệng để đến bên tai Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng trêu ghẹo hắn.

– Muốn đàn ông khác à? Chị cũng dám nghĩ đến người đàn ông khác, nói cho em biết là đang nghĩ đến ai?

Đinh Nhị Cẩu nghe xong, quả nhiên là ghen tuông đại phát, chẳng những dùng kình đạo lớn hơn đâm mạnh dương vật vào thân thể nàng, dùng hai tay bóp mạnh đôi bầu vú, còn dùng miệng cắn lấy lỗ tai Hạ Hà Tuệ.

– Em muốn biết sao?

– Ừ, nói… nói cho em biết.

Đinh Nhị Cẩu thấp giọng quát, đàn ông chính là như vậy, có vài người đàn bà thì không sao, dù là đặt ở phương trời nào, nhưng đó là của hắn, ai cũng không thể được động vào, đặc biệt là đối với Hạ Hà Tuệ mà nói, nàng hoàn toàn giống như là tài sản riêng của Đinh Nhị Cẩu, tuy rằng hắn không thiếu đàn bà, không hiểu tại sao đối với người đan bà này, hắn lại có cảm giác đây là giống như mái nhà của mình.

– Đó là Thạch Lỗi, có đôi khi chị nhớ tới chuyện trước kia, nhớ tới lúc chị và hắn lúc vừa mới kết hôn, khi đó hắn cũng giống như em vậy, không biết mệt mỏi ngày đêm quấn quýt lấy chị, không thể không nói, khi đó hắn khi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, giống như em như bây giờ, cho nên có đôi khi chị rất sợ hãi, sợ có một ngày, em cũng giống giống như hắn rời xa chị…

Đinh Nhị Cẩu nghe xong lới Hạ Hà Tuệ nói là nhớ đến chồng trước của nàng, trong nội tâm đang nóng nảy thì là bình tâm trở lại một ngày ân ái cũng là vợ chồng trăm năm, điều này thì có thể tiếp nhận được, nếu có chút trải qua sự tình với nhau thì là cả đời cũng đều không quên được, giống như là khắc sâu vào linh hồn, chỉ cần linh hồn còn hơi thở, thì sẽ vĩnh viễn tồn tại, cũng như bản thân hắn đã từng trãi qua…

Không gian rơi vào trầm lắng, tầm một tiếng sau Đinh Nhị Cẩu xoay người đem Hạ Hà Tuệ áp dưới thân thể rồi hỏi.

– Hay là để em đưa chị đến thăm Thạch Lỗi?

– Không cần, chị cùng hắn duyên phận đã hết, có gặp mặt hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, bây giờ hưởng thụ lấy cuộc sống mới là trọng yếu…

Nói xong, hai cái đùi ngọc của nàng lại kẹp lên hai bên hông của Đinh Nhị Cẩu, đưa dương vật của hắn trói chặt ma sát trên gò mu âm hộ của mình.

Trong lúc này, tại một nông trại cải tạo rất xa, bên trong phòng giam Thạch Lỗi thận trọng nhún nhường mỉm cười với đội trưởng nhà lao.

– Đại ca, đêm nay em hơi mệt, có thể nghỉ ngơi không làm?

Thạch Lỗi đang cẩn thận rửa chân cho đội trưởng nhà lao, đây là công việc mỗi đêm y bị bắt buộc phải làm.

– Thạch Lỗi, này có còn nhớ trước kia mày làm nghề gì không?

Đội trưởng nhà lao hỏi.

– Nhớ rõ… nhớ rõ, làm giáo viên dạy học.

Thạch Lỗi cuống quít đáp.

– Nếu đã từng làm thầy giáo, thì chính mày phải học thuộc bài cho nhanh chứ? Chút chuyện này tao đã dạy mày, dám nói điều kiện với tao sao?

Nói xong, ngay lập tức đánh Thạch Lỗi một bạt tai, trên mặt của gã liền xuất hiện dấu vết năm ngón tay, nhưng Thạch Lỗi không dám phản kháng, vẫn là tiếp tục rửa chân cho tên đội trưởng nhà lao.

– Con mẹ mày còn nói hôm nay trong người có chút không thoải mái, mày cho rằng mày là đàn bà sao? Mày cho là mày mỗi tháng đều có kinh nguyệt nên phải nghỉ vài ngày à? Mịa, thật đúng là khôi hài, nhanh lên đi rửa ráy để tao làm một cái, rồi còn phải đi ngủ đây…

Nói xong, tên đội trưởng nhà lao giơ chân lên chờ cho Thạch Lỗi lau khô chân rồi một đạp gã một cái ngã chỏng vó, nhưng Thạch Lỗi một tiếng cũng không hó hé, vội vàng đứng lên mang chậu rửa chân đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, thay đổi một chậu nước sạch mang vào, đứng ngay tại góc phòng cởi quần, bắt đầu rửa sạch thân thể của mình, rồi đi đến bên cạnh tên đội trưởng nhà lao.

– Ừ, lúc này mới nghe lời, đến đây…

Tên đội trưởng nhà lao bắt Thạch Lỗi quỳ xuống chỏng mông lên, gã cúi cái đầu xuống mông đít của Thạch Lỗi, mỗi đêm Thạch Lỗi đều ở đây chịu đựng lấy như vậy, sắp sửa cảm giác được có một cái đờ vật cứng không hề có đồ bôi trơn chen vào bên trong hậu môn của mình…

Chỉ chốc lát, ở bên trong phòng giam nho nhỏ đã truyền đến tiếng thở dốc của tên đội trưởng nhà lao cùng tiếng va chạm của thân thể hai người, từng cơn tê liệt đau đớn khiến cho Thạch Lỗi chết lặng, lúc trước vừa lúc mới bắt đầu thì không quen, hiện tại bây giờ đã đã tốt hơn rất nhiều, gã đang cầu mong tên đội trưởng mau mau bùng nổ xuất tinh ra, chỉ có được như vậy, thì gã mới xem như là được giải thoát.

– Thạch Lỗi, này đưa những học sinh nữ cho các lãnh đạo thị trấn để bọn chúng làm cũng giống như mày bây giờ đang chịu đây, thằng cháu con rùa, thật đúng là một cái hội chơi bời phóng đãng, có phải là bọn lãnh đạo đó cũng cho lại mày rất nhiều chỗ tốt phải không?

Đội trưởng nhà lao hung phấn dùng hai bàn tay giống như là hai cái cái kìm bóp mạnh bên hông Thạch Lỗi, trước đây mỗi lần gã hỏi, thì Thạch Lỗi phải đáp trả, về sau gã cũng không cần Thạch Lỗi trả lời, bởi vì gã đội trưởng nhà lao muốn là sức tưởng tượng đang chơi các cô gái học sinh kia, chứ không phải cần Thạch Lỗi chân chính trả lời.

Thạch Lỗi tới nơi này không lâu, vì tội gì mà vào đây thì mọi người đều biết, hơn nữa gã vốn là thấy giáo, vóc dáng thư sinh, vì vậy rất nhanh đã có một ngoại hiệu “Thạch cô nương” có lẽ đây là cũng là chuyện báo ứng, gã đã làm chuyện xấu nên giờ bị báo ứng ở trên người, những tên phạm nhân khác ban ngày thường xuyên bắt gã vào phía sau trong khe núi làm lung tung, nhưng vào buổi tối thì gã lại thuộc về tên đội trưởng nhà lao.

Bạn đang đọc Đinh Nhị Cẩu liệp diễm của Điếu Nhân Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phu.duong2801
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.