Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân giò hầm vây cá

Phiên bản Dịch · 1963 chữ

Đuôi lông mày của Chung ma ma khẽ nhấc, sắc mặt dần lạnh xuống.

Đương nhiên bà biết mấy ngày nay, tên đồ đệ của Thôi Đại Hải cung Trường Lạc kia đuổi theo không thả một tiểu nha đầu trong Hoán Y cục.

Thứ chó chết, gốc rễ cũng mất rồi, còn ra vẻ đàn ông!

Hừ!

Chỉ là bà ở trong cung này đã được gần ba mươi bốn mươi năm rồi, kiểu người nào chưa thấy qua? Nam nam nữ nữ trong dịch đình, nam không ra nam nữ không phải nữ, ngư long hỗn tạp* , nước sâu lắm đâu! Ai là thật lòng ai là giả ý, cái này ai có thể nói rõ?

(*Đồng nghĩa: vàng thau lẫn lộn)

Không cần nói nhiều.

Nói ngay gã Thôi Đại Hải bên người Thục phi cung Trường Lạc này thôi, bên trong dịch đình này không thiếu hồ ly không biết xấu hổ nhào vào người gã, chỉ để vượt qua ranh giới ngăn cách giữa dịch đình và nội cung kia!

Ai biết nha đầu kia có phải đang làm điệu muốn cự còn nghênh? Có phải đang cố ý? Có phải còn có hậu chiêu? Bà đã thấy nhiều cảnh chó cắn chó rồi, cũng thấy nhiều chó cắn Lã Động Tân*, chờ tới cuối cùng, bản thân người ta tình nguyện nhào lên phía trước, còn quay lại mắng ngược ngươi ngăn cản đường mây xanh của nàng ấy!

(*Ý chỉ làm việc tốt lại bị người ta rẻ rúng, coi thường)

Bỏ mạng, tại chốn dịch đình này, cũng không tính là chuyện gì lớn!

Trong lòng Chung ma ma trăm biến ngàn chuyển, nhưng trên mặt lại chẳng chút thay đổi, “Nha đầu kia bảo ngươi tới xin ta sao?” Dừng lại, Chung ma ma cười lên, “Nha đầu kia bình thường hướng nội kiệm lời, lặng lẽ không tiếng động, chưa từng nghe nói còn có cái tỷ muội tốt ở Nội Thiện phòng.”

Hàm Xuyến khẽ nâng cằm, nâng cằm để nhìn người nói chuyện, đối với nàng mà nói, không phải là một chuyện dễ.

Đây là ông trời cho nàng một cơ hội nằm mơ cũng tốt, hay là cho nàng thêm một cơ hội sống cũng thế, nếu nàng vẫn còn cứ vâng vâng dạ dạ, kính cẩn hèn yếu nghe theo, sống uất ức chẳng khác gì trong mộng, thế thì nàng chẳng xứng với ai!

Nàng chưa nghĩ ra tương lai mình sẽ đi như thế nào, nhưng nàng muốn cứu Tiểu Thu Nhi một mạng! Nàng muốn cứu Tiểu Thu Nhi từ tận đáy lòng nàng!

Từ Khái nói, nàng thường hay gặp ác mộng, trong mộng luôn đau khổ cầu xin, “Đừng đánh ta! Cầu xin ngài đừng đánh ta!”

Nàng vì sống sót, vì không muốn giống như tấm lưng nát bét đến chó cũng không thèm ăn của Tiểu Thu Nhi, nàng nghe lời, nàng thành thật, nàng không ngỗ nghịch những người có thể quyết định vận mệnh của nàng!

Nhưng cuối cùng thì sao?

Nàng chết dưới tay con trai của nàng, dưới bát canh tuyết lê chưng đường phèn của con trai ruột nàng!

Từng cây xương sống của nàng dâng lên một luồng chua xót, từ từ bay lên từ từ lan tràn, chua thành cay, thành đắng, thành đau nhức!

Mắt Hàm Xuyến khô khốc, nàng rất muốn khóc, nhưng nàng không khóc được, căn bản không có nước mắt, một kẻ hèn yếu, luôn luôn đem hy vọng ký thác trên người kẻ khác thì không xứng được khóc!

Tiểu Thu Nhi tựa như là ác mộng trong sinh mệnh của nàng, nhốt chặt nàng trong khát khao được sống, nhốt nàng trong một vòng tròn ngoan ngoãn kì lạ.

Đánh vỡ cái ác mộng này đi!

Có lẽ Hàm Xuyến không biết con đường tương lai ở nơi nào, nhưng nàng biết, nàng hẳn là nên thử thay đổi chút gì đó.

Tiểu Thu Nhi chết, chết ở mùa thu năm nàng mười bốn tuổi, mà bây giờ lá phong ngoài phòng dần phiếm đỏ, không phải bây giờ, thì đến khi nào?

Tiểu Thu Nhi chết, có lẽ là có quan hệ với tên đồ đệ của gã Thôi Đại Hải kia, có lẽ chỉ là vì cái áo lót lụa, nhưng mấy điều kỳ quái lộ ra trong này không thể không làm người ta suy nghĩ sâu xa.

Hàm Xuyến khẽ cười, “Tiểu Thu Nhi là tỷ muội cùng vào cung với con, hồi đó con năm tuổi, nàng bảy tuổi, sau đó con tới Thiện phòng, nàng tới Hoán Y cục.” Hàm Xuyến cười, quy củ đầu trong cung là gặp người phải cười ba phần, cho dù cha chết cũng không thể mang vẻ mặt đưa đám, “Xuyến Nhi cũng không lừa ngài, sau đó mỗi người có việc của riêng mình, liên hệ dần ít đi. Bây giờ chỉ mang theo một bình hạt vừng không đáng giá tiền đã dám đến tìm ngài, chẳng qua cũng vì tám chữ vật thương đồng loại, nhìn người xót mình.”

Vật thương đồng loại, nhìn người xót mình…

Sắc mặt Chung ma ma không thay đổi, nhưng mí mắt lại rung lên.

Hàm Xuyến tự nhiên thu dọn bát ăn trong tay Chung ma ma, lấy nắp sứ nắp chặt bình hạt vừng, lại dùng giấy dầu quấn chặt: “Ma ma, con dám đến tìm ngài, cũng là vì con biết trong lòng ngài có cán cân. Ngài quản lí Hoán Y cục nhiều năm như vậy, nếu không quản chặt như cái thùng sắt, thì hơn trăm nha đầu từ trên xuống dưới Hoán Y cục, sớm đã lần lượt thành con thỏ trong miệng hồ ly.”

Chung ma ma yêu tiền, nhưng nếu thật sự không quản gì, thì Hoán Y cục bây giờ chỉ có loạn hơn. Dịch đình là khu vực không ai quản lí, các ông lớn trong nội cung làm mưa làm gió, thị vệ ra vào, thái y và phụ bếp như hổ rình mồi, nếu ma ma quản sự tim ác ruột lạnh, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.

Từ Khái từng nói với nàng, dịch đình trong tiền triều là do thái giám quản lý, đã từng có việc trộm vận chuyển cung nữ bán vào kỹ viện đầy dơ bẩn.

Tới ngày nay Thái tổ khai sơn, mới lập ra quy củ, ai chạm vào cung nữ, tay phải chạm vào chém tay phải, tay trái chạm vào chém tay trái.

Cái quy củ này cản được ngấp nghé của thị vệ thái y, lại không ngăn được thái giám điên loan đảo phượng – Cung nữ trong dịch đình hầu cận thái giám nội cung, làm cầu nối tiến vào nội cung, lại vẫn là thân trong sạch toàn vẹn, vẫn có thể mơ tiếp mộng đẹp làm quý nhân.

Hàm Xuyến yên lặng cúi đầu thu dọn, nhẹ nhàng để bình vào trong tay Chung ma ma, “Cầu ngài đi qua, còn nhiều hơn đường Xuyến Nhi từng bước. Ngài tự có suy tính của ngài, Xuyến nhi hiểu rõ. Cháo vừng này, ngài ăn tạm trước, lần sau Xuyến Nhi lại làm mấy thứ vừa ngon vừa tiện như bột củ sen, bánh nướng hoàng kiều tới hiếu kính ngài, tạm coi như là tạ ơn cho ấm nước nóng và phần hảo tâm hôm qua của ngài với Xuyến Nhi.”

Hàm Xuyến vái chào, xoay người đi, lúc trở về gặp ngay Bạch gia gia đang muốn hỏi nàng món chính.

“Hôm nay thánh nhân gặp Thục phi, khen hải đường giữa trán Thục phi nương nương không tầm thường, nên tối nay muốn đến cung Trường Lạc, phải chuẩn bị thức ăn.” Bạch gia gia vừa cầm khăn lau bếp lò, vừa kiểm tra Hàm Xuyến cùng cháu trai ruột Bạch Tứ Hỉ của ông, “Các ngươi đều nói thử xem, nên chuẩn bị món chính nào thì hợp?”

Bạch Tứ Hỉ vào cung học nấu ăn chưa được mấy ngày, nhưng thắng ở chỗ gia học uyên bác, mười bốn mười lăm tuổi đã thành phụ bếp, ông nội lại là đầu bếp chính trong Nội Thiện phòng, dáng vẻ kích động lộ rõ trên mặt.

Hàm Xuyến lui một bước.

Bạch Tứ Hỉ lớn tiếng nói: “Làm chân giò hầm vây cá ạ! Vừa đúng lúc hôm qua đưa vào một chân giò Kim Hoa thượng hạng, chia tầng tuyệt diệu, một tầng vàng một tầng trắng một tầng hồng, phối hợp với vây cá mập, lại hầm một con gà mái già làm nước dùng, vừa tinh tế vừa sảng khoái, ăn buổi tối không bị chắc bụng, nguyên liệu dùng cũng tốt, thể hiện được sự tôn trọng của cung Trường Lạc đối với thánh nhân!”

Bạch gia gia không nói gì, nhìn về phía Hàm Xuyến.

Khóe mắt Hàm Xuyến trông thấy hai con cá chuối bụ bẫm đang thích ý bơi trong chậu nước, trong lòng đã có chủ ý, nhìn về phía Bạch gia gia, ép buộc bản thân đừng cúi đầu, “Làm một bát mì cá chuối kho phối với một bát mật hoa quế ạ.”

Bạch gia gia mỉm cười, khóe miệng khẽ cong, mỡ trên mặt rung lên, vô cùng có hứng thú, “Vì sao không chọn chân giò hầm vây cá?”

Bạch Tứ Hỉ cũng thấy không phục, nhưng hắn chỉ cần nhìn Hàm Xuyến, trong lòng liền không tức giận nổi – ai lại đi tức giận với một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp chứ? Không sợ sống cô độc đến hết quãng đời còn lại sao?

Hàm Xuyến thấy Bạch Tứ Hi cũng mang dáng vẻ rửa tai lắng nghe liền mỉm cười nói, “Chân giò hầm vây cá, nguyên liệu đủ quý giá, ý tưởng cũng rất tốt. Nhưng vây cá mập phải nấu trong rượu vàng ba canh giờ, gà mái cũng cần phải hầm hai canh giờ mới nhừ.”

“Ngài suy nghĩ thử xem, Thục phi nương nương là người đất Thục, thích món cay Tứ Xuyên, đầu bếp nấu ăn theo thói quen của nàng lại có thể ngày thường chuẩn bị được vây cá tốt sao? Hôm nay thánh nhân chỉ ngẫu nhiên khen một câu hải đường của Thục phi nương nương không tầm thường, Thục phi lại quay đầu dặn dò Thiện phòng chuẩn bị bữa tối cho thánh nhân, cái này sẽ khiến thánh nhân nghĩ thế nào? Nói nhỏ, thì là Thục phi nương nương lòng dạ tâm cơ, nói lớn thì chính là tự tiện phỏng đoán thánh ý, cố tình thảo luận thánh tung*.”

(* Thánh tung: hiểu nôm na là hành tung, đường đi nước bước của vua)

Tự tiện phỏng đoán thánh ý, đã đủ để chặt đầu!

Bạch Tứ Hỉ sững sờ.

Chỉ là làm một bữa cơm…

Có đến nỗi như vậy không…

Bạch gia gia đập vào trán Bạch Tứ Hỉ một cái muôi tức giận, biểu thị mẹ nó đến nỗi!

“Nấu ăn như làm người, nhóc con, học dần đi!” Ống tay áo của Bạch gia gia khẽ vung lên, bực bội nhấc nồi sắt lên đặt trên bếp lò đang đỏ lửa, “Hôm nay những người mang số giáp ở Nhiệt Thái cục Nội Thiện phòng đều ở lại. Phòng bếp nhỏ trong cung Trường Lạc làm bánh còn được, món chính vẫn phải là từ Thiện phòng ra! Bữa tối ngoại trừ tám nóng bốn nguội, còn phải làm tốt cá, chuẩn bị nấm tùng nhung, lấy mật hoa quế ra để lạnh, nâng mười hai vạn phần tinh thần lên cho gia!”

Bạn đang đọc Diệu Thủ Sinh Hương (Bản dịch) của Đổng Vô Uyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiHi2129
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.