Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 2440 chữ

Đôi tất của Man Bom là món hàng được phân phát cuối cùng. Vừa thấy Đại ca liếc mắt, Man Bom đã nhanh nhẹn lấy trong túi ra một mẩu giấy và chiếc bút chì. Bây giờ là lúc đặt hàng.

“Không có nhiều thời gian đâu. Mua gì đọc nhanh lên.”

Đám tù ngẩng đầu dáo dác nhìn nhau, rồi một cánh tay đầu tiên giơ lên. “Đại ca, Đại ca, mua thuốc lá Capri cho em với!”

Thuốc là Capri được chấp nhận.

“Capri loại màu đỏ phê lòi ý. Sướng cả cái cổ họng! Duyệt!”

Thấy Đại ca gật đầu, Man Bom lập tức ghi lại. Một đứa nữa giơ tay.

“Mày mua gì?”

“Đại ca… em muốn mua… cần sa…” Giọng thều thào như đói cơm của một tên ốm nhách.

Đại ca trừng mắt lắc đầu. Thằng này không nghiện thuốc lá, nhưng để nó nghiện thuốc phiện thì hỏng một đời.

“Tại sao tao phải mua ày? Cái đó không được! Đứa khác!”

“Đại ca, muốn mua thuốc cho ông nội em được không ạ?” Một đứa đen nhẻm ngồi sát Man Bom lên tiếng.

“Thuốc làm bằng nhựa cây Su Yu trên núi! Chà…! Loại đó mà uống vào thì tăng cường sinh lực phải biết!”

“Ông nội mày bị sao à?”

Đại ca không nói gì chỉ quay đầu đi cười. Hai tên ngồi cạnh đứa mua thuốc cũng cười hinh hích. Bọn này nghĩ ông nội nó là Trư Bát Giới hám gái cũng nên. Đại ca lắc đầu đứng dậy. Nếu cứ để ấy đứa này tưởng tượng thì thật không biết sẽ đi tới đâu.

“Nào, đứng lên vận động thôi!”

Trong khi cuộc phân phát mua bán diễn ra thì Ba Park và đàn em của hắn vẫn đứng một góc, theo dõi toàn bộ sự việc. Nhưng Đại ca đã sớm biết, đứng dậy và tiến về phía hắn.

Lũ lố bịch! Đại ca bước nghênh ngang chậm rãi như trêu tức. So với Đại ca, cả tuổi tác, thể lực và độ lõi đời thì Ba Park còn kém một đoạn dài. Nhìn bộ dạng nóng nảy, bực tức vì không chơi lại được Đại ca của hắn thật nực cười.

“Sao, mày cũng cần mua cái gì à?”

Đại ca cất giọng hỏi vẻ cao thượng với Ba Park. Cả phòng giam số 7 đứng phía sau đồng thanh nhắc lại câu hỏi. Tên đàn em của Ba Park nhìn Đại ca với bộ mặt sợ hãi muốn tè ra quần, nhưng Ba Park lại không hề tỏ ra kiêng dè.

Bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ cách nào trừ khử được Đại ca để trở thành kẻ số một ở trại giam này. Ở vị trí ấy thì đám quản giáo cũng không dám đánh đập hay xem thường, và chỉ cần lên làm đại ca một, hai năm thôi, hắn sẽ có uy chẳng kém gì Đại ca bây giờ.

Ba Park lôi từ tay áo ra một lưỡi kiếm ngắn mà hắn đã mài giũa bao lâu nay, lượn một đường kiếm và xông thẳng đến chỗ Đại ca. Hắn cho rằng ngay lúc này, mọi thứ sẽ phải kết thúc. Không thể để xảy ra một sự phản kháng ngu ngốc nào nữa, nếu không thì tình trạng xích mích bấy lâu nay sẽ không bao giờ chấm dứt được.

Thế nhưng kế hoạch trả thù đẫm máu của Ba Park chưa kịp thực hiện đã tan thành mây khói.

“Pip… Pip… Pip…”

Tất cả cùng quay đầu lại chỗ phát ra tiếng còi xe. Cánh cửa nặng nề của nhà giam mở ra nhường đường ột chiếc xe cảnh sát tiến vào, Ba Park vội vàng cất lưỡi kiếm vào tay áo.

“Lính mới đã đến rồi!” Có ai đó thổi còi và nói.

Tất cả phòng giam số 7 cùng những người tù còn lại trên sân và cả bảo vệ đều dõi mắt nhìn về phía chiếc xe. Xe đi qua cửa rồi chầm chậm tiến lại gần phòng bảo vệ. Những sợi dây điện mắc thấp bị nóc xe chạm vào vẫn còn đang đung đưa.

Cửa mở, cảnh sát lôi vài tù nhân bị trói dây thừng từ trên xe xuống. Người cuối cùng bị lôi mạnh nhất, bộ dạng thê thảm đến phát sợ, lảo đảo bước xuống xe.

Người đó chính là Yong Goo.

Anh ta lúc này trông chẳng khác gì người tàn phế, toàn thân đầy những vết bầm tím, có cả những vết thương đang chảy máu. Những chỗ bị đánh sưng to trông rõ mồn một, đầu tóc rối bù, mắt híp lại không mở nổi. Một tên quản giáo phải chạy lại đỡ, và khi xốc đến cánh tay thì máu ở vai bắt đầu tứa ra. Thứ thuốc cầm máu màu trắng được bôi vào vết thương kia không có tác dụng, cũng chảy theo máu thành dòng. Cảnh tượng khiến người xem khi ấy phải rùng mình sởn gai ốc. Đó chẳng phải bộ dạng của một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm sao?

Yong Goo cố gắng lấy hết sức lực, đưa mắt nhìn xem đây là đâu. Và khi ánh mắt ấy chạm đến đám tù nhân, tất cả cùng quay đầu kinh sợ. Trong giang hồ, nhìn thẳng vào mắt kẻ lạ sẽ bị coi là nhỉn đểu, chẳng khác nào tự thân nghênh chiến.

Một bọn điên điều tra tội của một kẻ điên sao!

Nhưng kẻ tù tội dù sao cũng là con người, đứng trước một kẻ hung ác hơn mình thì bỗng cảm thấy sợ sệt và không dám ngẩng đầu nhìn. Đám tù nhân đứng trước Yong Goo bây giờ cũng vậy.

Bong Sik nhai một mồm đầy kẹo cao su rồi quay sang thì thầm với Đại ca. “Đại ca, trông nó bình thường mà. Có gì đáng sợ đâu, nhìn lại nó đi Đại ca?”

“Hừm…”

Đại ca nhìn lại Yong Goo bằng ánh mắt sắc lẹm từ trên xuống dưới. Quả nhiên, anh ta đang đưa mắt nhìn quanh trại giam một cách đờ đẫn ngây dại. nó đúng là một tên bình thường, chẳng phải xã hội đen gì ghê gớm. Không việc gì phải căng thẳng hay sợ sệt nó.Yong Goo đã lả đi, nước dãi chảy ra và mắt cũng biến dạng không nhìn được nữa. Đại ca nhìn thấy bộ dạng thảm thương ấy, sống lưng cũng phải nổi da gà.


Dù là ban ngày nhưng phòng bảo vệ và hành lang của trại giam vẫn tối tăm ẩm thấp. Qua khe cửa có thể nhìn được đám tù nhân bị trói đêm qua đang đứng xếp hàng ngoài hành lang, và Yong Goo là người đứng cuối hàng.

Quản giáo trại giam cất giọng đanh thép. “Chỗ này là của ta. Tránh sang bên trái!”

Những phạm nhân khác di chuyển không có gì khó khăn, duy chỉ có Yong Goo động tác rất chậm chạp. Quản giáo vừa cởi dây trói cho bọn họ vừa liếc nhìn Yong Goo bằng ánh mắt sắc lạnh. Yong Goo cúi mặt lảng tránh ánh nhìn ấy và cũng bước sang bên trái như những người còn lại.

Bộ dạng của Yong Goo không phải tự dưng lại thê thảm như bây giờ. Bước đi không vững, nước dãi chảy quanh miệng… Tất cả vì khi ngồi trên xe, cảnh sát đã đánh đập không thương tiếc đến mức ngất đi tỉnh lại. Ở chỗ tạm giam thì cả ngày lẫn đêm vì buồn chán nên Yong Goo không hề chợp mắt, lúc trên xe thiếp đi một lúc vì kiệt sức, khi mở mắt ra thì đã vào trong trại giam rồi.

Yong Goo lúc này sợ hãi và buồn chán đến tột độ. Vai khẽ nhúc nhích và mắt nhìn lơ đãng xung quanh. Nhưng bấy nhiêu cử chỉ ấy cũng không qua mắt được viên giám thị.

Đội trưởng Min Hwan vẫn được coi là người lanh lợi và tỉnh táo. Anh ta đem phạm nhân đến cho quản giáo Kim và sau đó sẽ báo cáo tốt với cấp trên, nhờ thế anh ta được biết đến như một người mẫn cán.

“Bắt được bốn người này à?”

“Vâng, trong đó có một tên là S4[1] ạ!”

[1] Tù nhân phạm tội tử hình.

Vừa nói Min Hwan vừa tìm lại trong tập hồ sơ và nheo mắt. “Lee Yong Goo.”

“5482?”

“Vâng. Bắt cóc trẻ em, cưỡng dâm…”

Min Hwan đọc hồ sơ, mặt lạnh như xi măng.

“Tội tử hình.”

Min Hwan nhìn Yong Goo bằng ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt vô cảm. Anh ta vẫn được xem là người sắt đá, không bao giờ động lòng trước đám tù nhân. Và lúc nào đi qua bọn chúng, anh ta cũng nhìn từng gã một lượt từ đầu đến chân, khiến đám tù nhân phải khép nép ái ngại.

Anh ta nhìn vào miếng nhựa gắn số 5482 màu đỏ trên ngực áo Yong Goo một lúc khá lâu. Nhưng Yong Goo, một người không bình thường về tâm thần không hay biết bầu không khí lạnh lẽo đang vây bám quanh mình.

“Xin chào.”

Yong Goo đứng trước mặt Min Hwan, tay chắp lại để dưới bụng và cúi lưng chào rất thấp. Ánh mắt ngờ nghệch, đôi môi run run không giống với bất cứ tên tội phạm nào, hơn nữa lại chào một cách đầy hạ mình và thô kệch, nhưng tội phạm thì vẫn cứ là tội phạm, một tên tội phạm nguy hiểm lại giở trò chào hỏi như thế chỉ làm người ta thêm cảm giác rùng mình và quái đản. Quả nhiên, Min Hwan không hề nao núng thương cảm, vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng và đanh thép.

“Ta là đội trưởng Chang Min Hwan. Có tội ắt phải đền tội…”

Bây giờ là lúc thông báo cho phạm nhân về những quy định và các điểm phải chú ý trong trại giam. Nhưng Yong Goo không hề để ý đến điều đó, nãy giờ chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, rồi dán chặt vào chiếc điện thoại đang để trên bàn.

Máy điện thoại. Chỉ có nó mới có thể liên lạc được với Ye Seung. Đã mấy đêm rồi không thể về nhà, Yong Goo lúc này đã quên hết cơ thể đang đau đớn và trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là phải gọi điện cho Ye Seung bằng được.

Thế là Yong Goo tiến đến phía chiếc bàn và chộp lấy máy điện thoại. Quản giáo Kim hết sức bất ngờ và nhanh chóng chặn Yong Goo lại.

“Mày định làm gì? Không được động vào cái đó!”

“Nhất định phải gọi điện thoại! Ye Seung nhất định đang chờ ở nhà. Tỉnh Gyeonggi-do, 031-745-8700…”

Trong khi Yong Goo vừa gào lên vừa đòi gọi điện thì Min Hwan chỉ im lặng đứng nhìn. Sau đó anh ta cầm máy điện thoại lên, với khuôn mặt niềm nở giả tạo chìa về phía Yong Goo. Yong Goo mừng rỡ đưa cả hai tay định cầm thì bất ngờ bị Min Hwan dùng điện thoại đập mạnh liên tiếp vào đầu.

“Aaaaaaaa…”

Yong Goo kêu lên dữ dội nhưng Min Hwan vẫn không dừng tay, dùng điện thoại đập liên hồi cho đến khi chiếc điện thoại bị vỡ làm hai mảnh. Yong Goo đau đớn đưa tay lên ôm đầu rồi không chịu được nữa, đổ gục xuống sàn.

Min Hwan tiến đến chỗ Yong Goo nằm đá liền mấy cái nữa rồi ném điện thoại vào thùng rác. Sau đó anh ta chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch trên mình và nói.

“Ở trại giam này, quy tắc cũng chính là luật pháp.”


Sầm!

Đột nhiên cửa nhà vệ sinh bật mở đập mạnh vào tường. Chun Ho đang ngồi trên bệ xí ngẩng lên vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Thằng mất lịch sự vừa mở cửa chính là Man Bom. Thằng này không biết mình đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến khoảng thời gian sung sướng trên bệ xí của Chun Ho. Chun Ho còn chưa kịp kéo quần, đứng bật dậy quát.

“Mày điên à? Muốn gì?”

“Tao muốn giặt đồ thôi.”

Man Bom khinh khỉnh trả lời, rồi cho đôi tất lưới mới mua vào chậu, bỏ xà phòng vào. Chun Ho không thể dừng việc vệ sinh dang dở nhưng cũng chẳng có hứng thú để ngồi tiếp.

“Cái gì? Giặt cái đó à? Đồ vô liêm sỉ, ai cũng biết hết thời gian và địa điểm của chúng mày rồi…”

Cuối cùng Chun Ho cũng đã kéo quần đứng lên tử tế. “Đêm qua mày cũng mò đi đúng không? Đồ chó!”

“Tại sao tao lại phải mò đi…?”

Man Bom đi vào nhà vệ sinh vừa giặt soàn soạt vừa nói, nhưng Chun Ho bên ngoài vẫn không ngừng đá đểu. Quỷ thần ơi, cái phòng giam này vốn đã chật chội rồi, vậy mà thằng ôn Man Bom còn ông ổng i ỉ hát trog nhà vệ sinh. Nhưng những người còn lại ở ngoài cũng chẳng ai thèm để tâm đến nó.

Đột nhiên có tiếng khóa kêu bên ngoài, cửa phòng bật mở. Cả phòng giam ngước mắt nhìn ra.

“A…”

“Vậy là xong…”

Lão tù già kêu lên còn Bong Sik thì lẩm bẩm càu nhàu. Đại ca đang ngả mình nằm xuống sàn cũng thình lình bật dậy. Vẫn chưa ai quan tâm đến sự xuất hiện của tù nhân mới, cho đến khi quản giáo Jeong lôi Yong Goo đứng ra giữa cửa.

Tù nhân số 5482, Lee Yong Goo… Chẳng phải là người bị cảnh sát lôi xuống cửa phòng bảo vệ đó sao?

Cả phòng giam số 7 ai cũng bất ngờ ngẩng mặt nhìn chăm chăm vào Yong Goo. Man Bom và Chun Ho vội vàng chạy ra ngồi vào chỗ.

Quản giáo Jeong nhìn đám tù nhân và nói. “Nhớ giữ trật tự và không hút thuốc trong phòng, rõ chưa?”

Cả phòng không một ai đáp lời quản giáo, vẫn nhìn chăm chăm vào tù nhân mới. Quản giáo Jeong lại nhắc lại một lần nữa.

“Biết rồi! Chúng tôi biết rồi!”

Đợi quản giáo đi khỏi, Bong Sik lấy lại tinh thần, vừa cười vừa đứng dậy. “Chà, thật là… Đại ca thứ hai của chúng ta chăng? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”

Bạn đang đọc Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 của Park Lee Jeong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.