Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rung động khi gặp Lan Lăng

Phiên bản Dịch · 1505 chữ

- Lúc muội mang theo xác của thiếu chủ Tác Luân về Vương Thành, đến vùng núi hoang tàn vắng vẻ ở biên giới đông nam của vương quốc, muội cứu một thiếu niên sắp chết, nào ngờ hắn và thiếu chủ Tác Luân giống vô cùng, bất kể tướng mạo, thân hình, đến cả thanh âm cũng tương tự, Vì vậy muội đã cả gan cho hắn giả thành thiếu chủ Tác Luân trở về Vương Thành kế thừa tước vị bá tước. - Dạ Kinh Vũ tiếp lời:

- Ban đầu, hắn từ chối, nói dù gặp cảnh khốn cùng cũng muốn làm chính mình, không giả mạo bất kỳ ai, muội dùng ơn cứu mạng ra dọa, thế là hắn phải đồng ý giả mạo thành thiếu chủ Tác Luân ba năm.

Dạ Kinh Vũ thật sự to gan, chuyện lớn như vậy, mà lại một mình quyết định.

- Thế nào, tại sao có thể như vậy? - Tác Ninh Băng run run:

- Cho dù dáng dấp giống như nữa cũng không có khả năng giống nhau y chang, sẽ cho người nhìn ra kẽ hở.

Dạ Kinh Vũ trả lời:

- Yên tâm, muội mang hắn đi lâu đài phù thủy Cửu Linh để đổi mặt, hiện tại hắn và thiếu chủ Tác Luân giống nhau như đúc. Còn xác của thiếu chủ Tác Luân, muội đã hỏa táng rồi mang tro cốt về.

- Muội. . . muội. . .

Trong nháy mắt, Tác Ninh Băng hoàn toàn tắt tiếng, nhất là Dạ Kinh Vũ tự mình đốt xác Tác Luân xác hoả táng, ngay cả lần cuối nhìn thấy em trai còn không thực hiện được. Điều này làm cho nàng vô cùng đau đớn, thế nhưng Dạ Kinh Vũ hoàn toàn làm vì dòng họ, lời nói trách cứ nàng lại không đành lòng nói ra.

Dạ Kinh Vũ quỳ trên mặt đất nói:

- Muội sai rồi, tiểu thư trừng phạt gì muội đều cam tâm tình nguyện. Nhưng vì cơ nghiệp trăm năm nhà họ Tác xin tiểu thư đáp ứng kế hoạch của muội.

Nói xong, Dạ Kinh Vũ dập đầu thật sâu trên mặt đất.

- Muội không nên như vậy. . .

Tác Ninh Băng vội vàng nâng nàng nàng dậy, bản thân tiểu thư không biết võ công, hoàn toàn bị động.

- Tiểu thư không đáp ứng, muội vĩnh viễn không đứng dậy. - Dạ Kinh Vũ nói như đinh đóng cột.

Tiếp theo, Tác Ninh Băng phát hiện có Dạ Kinh Phong. Bình thường, Phong cùng Dạ Kinh Vũ hoàn toàn như hình với bóng. Vì vậy, nàng không khỏi buộc miệng hỏi:

- Dạ Kinh Phong đâu?

Dạ Kinh Vũ trầm ngâm một thoáng, sau đó nói:

- Đổi mặt cần một ngàn tiền vàng, muội không có mang đủ ngần ấy tiền. Phù thủy Cửu Linh đưa ra đề nghị để muội gái Dạ Kinh Phong ở bên cạnh ba năm mới cho đứa trẻ kia đổi mặt.

- Tại sao muội làm vậy?- Tác Ninh Băng đau lòng:

- Tiểu Kinh Phong muội chưa từng rời khỏi chúng ta bao giờ, muội để nó ở lại trong lâu đài phù thủy ba năm thì nó làm sao chịu nổi. Muội lập tức mang tiền đến một lâu đài phù thủy đó đón tiểu Phong về.

- Một đi không trở lại, nàng nên biết tính cách những phù thủy đều quái dị, hoàn toàn nói một không hai. Để chấn hưng gia tộc, bất cứ cái gì bọn muội cũng làm, tiểu Phong mất ba năm tự do có là gì. - Dạ Kinh Vũ nói.

Tác Ninh Băng cả giận:

- Muội tự quyết định, sao không về nhà hỏi ý kiến của ta trước kia chứ?-

Dạ Kinh Vũ nói: - Thời gian không còn kịp rồi, hơn nữa Vương Thành nhiều người dòm ngó.

Đương nhiên mấu chốt là tiểu thư chắc chắn không đồng ý nên Dạ Kinh Vũ chỉ có nước trực tiếp đmuội gạo nấu thành cơm.

Sau đó, Dạ Kinh Vũ trở về chủ đề chính:

- Lần cuối mong tiểu thư quyết định có muốn thiếu niên kia giả thành thiếu gia Tác Luân hay không.

Tức khắc, Tác Ninh Băng rơi vào sự lựa chọn chật vật, sau một lúc lâu nàng đành thở dài nói:

- Muội để đứa trẻ kia ở đâu?

Dạ Kinh Vũ đáp:

- Muội đã mang đến, ngay bên ngoài cổng phủ bá tước.

- Muội dẫn nó đến đây, ta muốn gặp. - Tác Ninh Băng nói.

- Vâng. - Dạ Kinh Vũ đứng dậy, đi ra ngoài, thời điểm quay lưng về phía Tác Ninh Băng, nàng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

. . .

Lan Lăng đi theo Dạ Kinh Vũ phía đi vào phủ bá tước, theo mỗi bước chân, nhịp tim của hắn đậpcàng lúc càng nhanh.

Phủ bá tước rất lớn, nhưng đã có vẻ hơi cũ, hơn nữa tỳ nữ cùng người hầu cũng không nhiều lắm, hắn chỉ thấy được mười mấy người. Đối với phủ bá tước to lớn như vậy, chỉ nhiêu đây người thì không đủ.

Đi qua một cái vườn hoa nhỏ tới hậu viện tĩnh lặng, trong sân có một tòa nhà nhỏ tinh xảo, hoa lê trắng như tuyết nở trong vườn tăng thêm vẻ tươi sáng.

Dạ Kinh Vũ mang theo Lan Lăng đi tới trước cửa tòa nhà, sau đó hạ giọng nói:

- Tiểu thư, thiếu chủ đến rồi.

- Để nó lại đây.- Bên trong truyền đến một giọng nói, hơi có chút khàn khàn nhưng vô cùng êm tai.

Lan Lăng thân thể run lên, hình như xuất hiện ảo giác, hắn đưa tay ngoáy lỗ tai của mình.

- Cậu mở cửa vào đi.- Dạ Kinh Vũ nhắc, sau đó nàng đứng bên ngoài cửa, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Lan Lăng ngẩn ngơ một hồi, nhịp tim càng lúc càng nhanh, có cảm giác như kỳ thi quan trọng, dù trong lòng hắn cũng không quá mong muốn giả mạo Tác Luân.

Hít một hơi thật sâu, Lan Lăng đẩy cửa đi vào.

Tức khắc, nhìn thấy một cái bóng lưng duyên dáng vô song. Chỉ cần bóng lưng này cũng khiến bất kỳ người nào không khỏi rung động.

Toàn bộ bên trong tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt động lòng người không phải tới từ hương liệu mà là đến từ thân thể cô gái trước mắt này.

Lan Lăng chưa từng thấy qua bóng lưng động long người như thế nhưng hắn thậm chí còn mơ hồ có cảm giác đặc biệt kỳ quái.

Hơn nữa, không biết vì sao trái tim của hắn lại giật thót.

Tác Ninh Băng hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt, xoay người lại, đối mặt một người có dáng dấp giống y hệt muội trai mình, quả thật cũng cần chuẩn bị tâm lý.

Khi nàng vừa quay lại cũng là lúc tâm trạng của Lan Lăng chợt đứng yên, trong mắt hoàn toàn bất động, cả người như sét đánh, hoàn toàn không nhúc nhích.

Cô gái này thực sự rất đẹp, mặc kệ nàng đứng đâu thì trên người dường như bao phủ một vầng hào quang, thật sự xinh đẹp như tiên nữ khiến người khác nín thở.

Thế nhưng, Lan Lăng phản ứng kịch liệt như thế không phải vì vẻ đẹp của nàng.

Sau một phút, thân thể Lan Lăng mới khôi phục hoạt động, sau đó không khống chế được mà run lên, không chỉ hai tay, miệng, gương mặt, mà toàn thân đều đang run rẩy.

Sau cùng, hắn chợt xông tới, kiên quyết liều mạng ôm chặt Tác Ninh Băng vào trong lòng.

- Chị hai, em tìm được chị rồi, em tìm được chị rồi! muội không phải nằm mơ, nằm mơ chứ...

- Trời cao có lòng, trời cao có lòng. . . Mặt chị lành rồi!

- Sau này em không bao giờ ... rời khỏi chị nữa. Em không bao giờ... lần nữa rời khỏi chị...

Lan Lăng run rẩy tự nói thầm, nước mắt tuôn trào mãnh liệt, trong lòng dâng lên sự vui mừng vô hạn.

Bởi vì, dáng vẻ của Tác Ninh Băng trước mắt giống như chị gái Lan Khấu của hắn trên trái đất. Người chị đã sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, người chị mà hắn thầm mến bao nhiêu năm, người chị đã bị kẻ khác dùng acid sunfuric hủy hoại gương mặt.

Sau khi xuyên qua thế giới khác Lan Lăng gần như muốn chết, thậm chí đối diện ánh trăng trên trời thề thốt sẽ bất chấp thủ đoạn gì cũng tìm cách trở về bên cạnh chị. Thật không ngờ, chị ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.

Chuyện này lẽ nào cũng là ý trời? Hay chăng trời cao biết cảm động sao?

Nhưng mặc kệ thế nào, lúc này Lan Lăng có một cảm giác chưa từng có trước đây, lòng hắn vừa vui vừa cảm thấy bản thân may mắn, dường như vỡ òa vì hạnh phúc.

Bạn đang đọc Diệt Thế Ma Đế (Dịch) của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meothaymo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.