Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Long Thượng Cổ Thần Huyết

Tiểu thuyết gốc · 2425 chữ

- Dương

Huy Hoàng kinh hải hét lên rồi lao đến phía Dương, Thế Kiệt sững người đứng lại, mắt hắn trừng lớn nhìn về hướng Dương đang đàn dần ngã xuốn, rồi hắn lại nhìn qua hướng của Duy Tân,

- Tên khốn này, ngươi làm cái quái quỷ gì vậy?

Là Trung mắn to rồi lao đến gõ thật mạnh lên đầu của Duy Tân. Lúc này Duy Tân mới bừng tỉnh, hắn nhìn về phía Dương, rồi nhìn về hướng tảng đá trước đó được Huy Hoàng nhắc nhở. Hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.

- Dương! Dương! Ngươi không sao chứ ta.. ta xin lỗi, vừa rồi là...

Duy Tân cuốn cuồn lên ăn nói lắp bắp, hắn vò đầu bứt tai, cảm giác tự trách trong lòng hắn dâng lên

Trở lại trước đó, khi Thế Kiệt đang lao đến, phía bên kia Duy Tân đang sử dụng Lam Long tấn công về hướng tản đá.

Ầm! 2 tên thiếu niên 1nam 1 nữ bị đánh văng ra, vì quá bất ngờ khi đối phương có thể nhận biết mình đang ở đây, người thiếu nữ tên Hồ Như Tiên nhìn về Duy Tân bằng ánh mắt khẩn thiết rồi mở miệng

- Tha cho ta, xin ngươi hãy tha cho ta.

Trong phút chốc nghe thấy lời cầu xin của cô bé, Duy Tân đã có chút xao động không nở ra tay. Và thảm kịch tiếp theo liền xảy ra, cô bé tên Như Tiên kia sử dụng Khống Tâm Thuật lên người Duy Tân, do bản tính của hắn thiếu kiên định và dứt khoát nên dễ dàng bị nàng thao túng, lấy ra từ trong nhẫn 1 thanh dao găm tiến đến đâm thẳng vào hong của Dương

Trở về hiện tại, Dương đang dần mất đi ý thức, Huy Hoàng đở lấy hắn, miệng không ngừng gọi tên hắn. Là Trung, Như Ý, Dài Thu, Na Giải đang cùng nhau chống lại 5 người của trường Lý Tự Phong. Thế Kiệt sau 1 lúc đứng ngẫn người cũng đã hiểu và lao vào vòng chiến để trả thù cho em gái. Duy Tân lúc này nhớ lại lời của Như Nguyệt nói

- Nếu ngươi không kiên định và dứt khoát thì 1 ngày nào đó ngươi sẽ hại đến đội đồng ngươi, sẽ tự hại chính bản thân ngươi.

Câu nói của Như Nguyệt đang lập đi lập lại trong đầu khiến Duy Tân đau đớn ôm đầu khóc, vừa khóc hắn vừa tự đánh vào đầu mình

- Tại ta, tất cả là tại ta, tại ta vô dụng, tại bản tâm của ta không vững, tại ta mà ngươi phải bị như vậy, tất cả là lỗi của ta.

Nhìn thấy Duy Tân đang tự trách bản thân mọi người cũng rất cảm thông, họ không hề trách Duy Tân, điều họ quan tâm lúc này là mau chống giải quyết đám người Thái Ân rồi tìm chỗ an toàn để chữa trị cho Dương.

- Duy.. Tân.. Ta.. Không sao.., mau.. Mau giúp... Mọi người

Dương cố gắn gượng nói rồi đưa tay ra nắm lấy tay Duy Tân như tiếp thêm ý chí cho hắn, như muốn hắn hiểu ra ngay cả Dương cũng không trách hắn, mà việc ngay lúc này hắn cần làm chính là giúp mọi người đánh bại bọn Thái Ân. Duy Tân nắm chặt lấy tay Dương rồi lao nước mắt kiên điện đứng lên và nói.

- Được, đợi ta xử lí xong lũ này, sẽ nhanh thôi, ngươi cố lên nha Dương.

Nói rồi hắn lao đến huyễn hóa ra Lam Long, chặn 1 đòn tấn công của Thái Ân. Quay sang hướng của Na Giải, Duy Tân hô to

- mau! Sử dụng chiêu đó, Dương sắp không trụ được nữa rồi

- Được!

Na giải đáp ứng và nhảy đến bên cạnh Duy Tân. Tay nàng và hắn nắm chặt lại với nhau, tay còn lại nắm chặt pháp bảo của bản thân rồi liên tiếp và đồng điệu đánh ra những pháp ấn. Miệng cả 2 đồng thanh

- Long Phượng tường Nguyên, chư thiên kinh động, đại phật ban xá, vĩnh kết đồng tâm.

Rồi cả 2 cùng đánh ra pháp ấn cuối cùng miệng hô lớn "long, phượng cửu trùng thiên".

Gràoooo! Óeeeettttt

1 tiếng rồng gầm vang vọng, rồi ngay sau đó là tiếng phượng giục. Từ 2 lòng bàn tay của Duy Tân và Na Giải bay ra 1 con Lam Long to lớn và 1 Hỏa Phượng khổng lồ. Cả 2 bay vút lên bầu trời cao rồi sau đó vụt xuốn với tốc độ kinh khủng, dưới sự điều khiển của cả 2, Lam Long và Hỏa Phượng phối hợp vô cùng ăn ý. Rồng thì vồ, xé. Phượng thì phun lửa. Tiếng kêu la thảm thiết, dù đã cố gắn toàn lực ngăn cản để 1 người phe mình ôm theo thủy tinh cầu bỏ trốn nhưng cuối cùng dứi sự phẫn nộ và quyết tâm của Duy Tân, lần này không còn 1 con đường sống nào cho Như Tiên nữa. Lam Long lao đến há ra cái mồm rộng đầy răng của mình rồi ngoạm 1 cái. Thứ duy nhất còn xót lại chỉ là tiếng la thất thanh của cô bé, cả 7 người trường Lý Tự Phong đều bị loại.

Tất cả sau khi đã giải quyết bọn người kia liền chạy đến xem tình hình của Dương. Vết thương đã được Huy Hoàng dùng linh lực ngăn chặn nên không còn chảy máu, bọn họ thay thiên nhau truyền linh lực, pháp lực vào cơ thể để duy trì hơi thở và trị thương cho Dương.

Trong cơn mơ Dương nhìn thấy 1 bóng người trung niên, toàn thân khoát áo choàng đen phủ kín đầu. Hắn ngồi khoanh chân trên 1 phiến đã to, xung quanh là hoa cỏ đang nở rộ. Phía xa là 1 căn nhà tranh nhỏ, có dòng sông, có thác nước. Có chuồn gà, chuồn lợn.

Dương đang rất mơ hồ, hắn không biết đây là đâu, tại sao mình lại ở nơi này, còn người kia là ai, hắn đang làm gì ở đây. Sao ta lại có cảm giác thân thuốc với hắn.

- Ngươi đến rồi à!

Người trung niên mặc áo choàng đen nói, rồi từ từ kéo mũ trùm trên đầu xuốn lộ ra 1 mái tốc màu xanh lam, khuôn mặt cương nghị nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn và hạnh phúc.

- Người là ai? đây là đâu? Sao con lại ở đây?

Dương ngập ngừng hỏi người trung niên trước mặt. Người trung niên đứng lên, vặn mình 1 cái rồi đi về hướng ngôi nhà tranh, vừa bước đi hắn vừa nói

- Đến rồi thì vào nhà đi, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.

Dương phân vân không biết có nên đi theo người kia không, tuy rằng người này là lần đầu tiên hắn gặp, nhưng hắn lại cảm nhận 1 sự thân thiết khó tả, thậm chí còn có phần thân thiết gần gũi hơn cả Thanh Vân và Trí Thiện. Sau 1 lúc đắn đo, hắn cũng quyết định đi theo người áo đen kia đi vào trong căn nhà. Vừa vào đến hắn thấy đây là 1 căn nhà khá đơn sơ, 1 cái bàn gỗ cùng 4 chiếc ghế, 1chiếc giường, 1 gian bếp nhỏ.

- Ngồi xuốn đi

Người áo đen chỉ tay vào chiếc ghế rồi đi vào gian bếp lấy ấm nước đang được đun pha trà. Sau khi rót cho Dương 1 ly trà người áo đen cũng ngồi xuốn, hắn nhìn Dương rất lâu, như muốn khắc sâu gương mặt của Dương vào trong tâm trí, rồi hắn nở 1 nụ cười hiền hòa

- Ta tên Hận Thiên, đây là nhà của ta, và nơi đây được xây dựng trong tâm trí của ngươi

Dương đang hớp 1 ngụm trà thì sau khi nghe nói nơi đây được xây dưng trong tâm trí của mình thì hắn phun ngụm trà rồi ho sặc sụa.

- Ý người nói ta đang ở trong suy nghĩ của bản thân mình?

- ĐÚNG!

Dương lúc này như chết đứng. Cái gì mà tự ở trong tâm trí của bản thân, rồi lại có 1 người khác xây nhà, nuôi gà, nuôi heo trong đầu mình. Hắn đang rất khó hiểu, đầu ốc của hắm lúc này đang tự đặt ra hàng trăm câu hỏi mà không thể trả lời. Nhận thấy Dương đang đứng hình mất 5 giây thì ngươi áo đen mỉm cười rồi tiếp tục nói

- Sở dĩ ta ở đây vì 1 phần tàn hồn của bản thân ta bị thương và cần 1 nơi để hồi phục. Và như ngươi thấy đó, ta chọn kí sinh vào trong cơ thể ngươi, dùng tâm trí của ngươi xây nên 1 nơi ở.

Dương lúc nào vẫn không thể tin người trước mắt mình là 1 tàn hồn, càng không tin tàng hồn này đang trú ngụ bên trong cơ thể mình. Hắn hỏi

- Vậy người muốn gì ở ta, và tại sao lại đưa ta vào đây.

Người trung niên lại mỉm cười, dường như hắn rất cao hứng khi gặp Dương.

- Ta ở ké trong cơ thể ngươi, xây nhà trong tâm trí ngươi nên ta chỉ muốn trả ơn ngươi thôi. Hiện tại cơ thể ngươi đang bị trọng thương và suy yếu, nên thừa diệp này ta đem ngươi đến đây, dạy cho ngươi 1 ít bản lĩnh để phòng thân.

- Người nói thật sao ạ?

- ngươi cứ gọi ta là bác Thiên.

- dạ! Nhưng bác Thiên, tất cả những gì người nói là sự thật sao ạ?

- Đúng!

-Vậy làm sao để con ra khỏi đây ạ?

- Ra khỏi đây? Ta đem ngươi đến đây để dạy cho ngươi 1 ít tuyệt chiêu, là tuyệt chiêu đó, mạnh hơn mấy cái bí kỷ này nọ của bọn nhóc kia nhiều, vậy mà ngươi định rời khỏi đây

Hận Thiên tức giận quát nhưng nghe ra trong câu mắn của hắn có chút tình cảm gần gũi.

- vậy con học xong người sẽ thả con ra đúng không ạ?

Hận Thiên nghiến răn ken két

- Cái tên nhóc con này, ngươi học xong ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây. Ngươi có biết là trên đời này biết bao nhiêu người mún ta dạy mà không được không hả. Ngay cả 2 cái lão già ở nhà của ngươi cũng không đủ tư cách đâu, ngươi còn không biết cảm kích ta.

Sau khi Dương nghe nói học xong thì sẽ được trở về nên hắn ngay lặp tức trở mặt, quỳ xuốn đất dập đầu và gọi Hận Thiên là sư phụ

- Đứng lên đi, ta không phải sư phụ ngươi, nhưng cái dập đầu kia ta nhận.

Nói rồi mắt hắn chớp mở 1 cái, đôi con ngươi dựng thẳng đứng màu vàng nhạt. Nhìn thẳng về phía Dương, sau đó hắn lại chớp mắt 1 cái đôi mắt lại trở về bình thường.

- 2 lão già kia không dạy gì cho ngươi à

- dạ ngoài phương pháp tu luyện và hằng ngày đều rèn luyện sức khỏe thì 2 bác ấy không dạy gì thêm ạ, mà hình như bọn họ chỉ bít về lý thuyết do đọc qua nhiều sách vở thôi ạ.

- Hứ! Vậy mà còn dám mở miệng hứa với Vô Thiên và Tử Yến là chăm sóc ngươi thật tốt.

- Vô Thiên và Tử Yến là ai vậy ạ?

- à chỉ là người quen thôi.

Sau khi lắp liếm thì Hận Thiên ngay lập tức chuyển chủ đề khác

- Mà thôi, thời gian không có nhiều, bây giờ ta bắt đầu dạy cho ngươi 2 tuyệt chiêu, chỉ cần ngươi học xong ngay lặp tức có thể trở ra.

Dương nghe thấy vậy thì cũng rất háo hức, hắn nhớ lại Hận Thiên từng nói tuyệt chiêu này còn mạnh hơn bí kỷ rất nhiều nên hắn cũng muốn học.

Hận thiên nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Dương, truyền linh lực vào bàn tay của hắm rồi từ từ lang truyền đến từng huyết mạch của hắn. Chợt Dương cảm thấy như có thứ gì đó đang đi vào sâu trong từng mạch máu của mình, thứ đó đang cố gắn kêu gọi 1 thứ khác đang ở sâu trong máu của mình.

- Tập trung cảm nhận, sau khi huyết mạch được khơi dậy lập tức dồn toàn bộ tinh thần đi thúc đẩy nó, khiến nó phải chạy đi khắp cơ thể ngươi.

Dương lắng nghe rồi tập trung, trong từng mạch máu củ hắn đang được thứ kia kêu gọi, ngày càng mãnh liệt, cảm giác như có 1 con quái vật ngủ say trong cở thể của hắn đang dần tỉnh dậy trước lời kêu gọi kia. Rồi bất chợt bùng phát dữ dội, 1 cổ khí tức cổ xưa trang nghiêm mà uy mãnh vô cùng từ sau trong huyết mạch dâng lên.

- Ngây lúc này, mau thúc đẩy vận chuyển cổ khí huyết kia lang ra khắp cơ thể

Dương nhắm nghiền 2 mắt, tập trung tinh thần cực độ, sử dụng linh lực của bản thân cùng với sự trợ giúp từ Hận Thiên, không ngừng thúc đẩy cổ khí huyết kia lang ra khắp cơ thể, sau 2 vòng tuần hoàn thì cổ khí huyết kia được linh lực của Hận Thiên dẫn dắt đến vị trí đang điền rồi nằm lẳng lặng xoay tròn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Dương sau khi cảm nhận mọi chuyện đã trở lai bình thường thì mở mắt hỏi Hận Thiên

- Bác Thiên, vừa rồi là gì vậy ạ, con cảm thấy có thức gì đó rất mạnh, rất khủng khiếp chạy trong cở thể

- đó chính là huyết mạch của ngươi, vừa rồi ta đã kích thích huyết mạch của chính ngươi, vì từ trước giờ Huyết mạch đó luôn ngủ say nên ngươi không cảm nhận được, hôm nay ta đã đánh thức nó, và từ bây giờ về sau nó chính là thứ sức mạnh lớn nhất của ngươi

- sứ mạnh lớn nhất?, vậy huyết mạch của con là gì vậy ạ?

- chính là Thượng Cổ Tiên Long Huyết. Ngươi chỉ cần biết như vậy là được rồi. Bây giờ ta sẽ chỉ ngươi cách để sử dụng sức mạnh này

Hết chương 20

Bạn đang đọc Diệt Thần Ký sáng tác bởi Black_Emperor
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black_Emperor
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.