Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại kiếp giáng lâm

Tiểu thuyết gốc · 2072 chữ

Vân vê khối nguyên thần, ông lão khinh thường. “Tộc trưởng Linh tộc còn chẳng làm gì được ta, vỏn vẹn một tên Ác linh sơ hình ngươi há có thể!”

Nói đoạn, ông thẳng tay ném khối nguyên thần về trước.

Nơi khối nguyên thần rơi xuống vừa khéo khớp vào cái lỗ thủng khoét sẵn trên tảng nham thạch. Chung quanh, đối ứng bảy khối nguyên thần tương tự, sắp xếp ngay ngắn, cùng nhau xoay mặt về tám hướng.

Khác biệt, những khối nguyên thần kia ảm đạm thanh sắc, không có hào quang lập loè, nửa điểm gợn sóng linh lực cũng không, cùng thuỷ tinh bình thường hệt nhau. Đây chính là nguyên nhân Thiên Âm Tử không hề phát giác.

Bảy tảng nham thạch khác tình huống tương tự, chỉ là số lượng nguyên thần sớm khảm nạm đầy đủ.

Thời điểm khối nguyên thần Thiên Âm Tử rơi xuống, chín khối nguyên thần khác đột nhiên loé sáng hào quang, sát khí ẩn hiện, từ chỗ sâu xa truyền đến tiếng lệ quỷ kêu gào, chất chứa nồng đậm oán niệm.

Ông lão trầm giọng. “Thù của các ngươi ta đã báo, yên tâm làm tế phẩm được rồi.” Nói đoạn, ống tay áo ông phất lên, tiếng quỷ kêu yếu dần rồi tiêu tán.

Tâm trí ông lão đặt hết lên mấy khối nguyên thần, không hề chú ý ánh sáng trên đầu chầm chậm thu hồi, đến khi kịp phát giác thì hắc ám đã bủa vây, cao cao chiếu xuống một tia sáng mỏng manh như dây vàng.

Ông hướng theo sợi kim quang cuối cùng, ánh mắt thâm sâu như đầm nước nhấc lên gợn sóng, khoé môi nhẹ cong lên.

Tại một địa phương thần bí không biết tên, khắp nơi hắc ám mù mịt, bách phương vô định, thiên địa bất phân, ngoại trừ hắc ám chỉ còn hắc ám!

“Ù…ù…”

Phương xa bay đến một chiếc đồng hồ cát phong cách cổ xưa bên trong chứa đựng đầy máu tươi, “tí tích tí tách” từng tiếng nhiễu xuống. Đến khi giọt máu cuối cùng chảy cạn, đồng hồ hạ xuống chuẩn xác tại trung tâm một cái tế đàn bát phương dựng bằng khô lâu bạch cốt.

Tức thì, ngàn vạn hốc mắt trống rỗng u ám cháy lên ngọn lửa màu tím yêu dị. Âm hoả lập loè nối nhau dâng lên ngày một cao, xa đến vô hạn.

Lần lượt từng hư ảnh thần ma lớn như toà núi bước ra từ phía sau bóng tối, thống thiết kêu gào, giương nanh múa vuốt, hợp lực tại mảnh hư không trước mặt xé ra một cái thông đạo âm u tịch mịch.

Những ma thần kia bắt đầu vây quanh tế đàn bát phương, cùng nhau quỳ gối, bái lại, miệng râm ran tụng niệm Ma ngữ tối nghĩa, tựa như nhân loại tiến hành bái tế thần linh.

Thuận theo lời hiệu triệu một quả cầu kết tinh từ bóng tối thuần khiết lửng lơ trô vào thông đạo kia, nhoáng cái mất hút. Lần nữa hắc cầu lộ diện là ở tại phía trên bầu trời Thương Lam tinh, cùng Thái Dương đối diện. Khung thương chia cắt, ngày đêm cùng tồn tại, hai quả cầu một vàng một đen phảng phất hoá thành Thần Ma, phóng thích toàn lực, kiệt liệt giao phong.

Bên trong bóng tối nhìn không thấy kia mơ hồ ẩn chứa ma lực thần bí, mỗi nơi quét qua đều dẫn động dị tượng kinh thế hãi tục.

Phong ba ầm ầm nổi dậy, thế tựa thiên quân vạn mã đạp đồng bằng, càn quét đại thụ trăm năm lung lay, bật gốc. Sương độc khói độc tíc h tụ nơi thâm uyên cùng cốc bỗng bốc cao tận trời, từng luồng khí đen ngòm như những con rắn dài chục trượng, uốn éo vươn mình.

Hiện thời, phóng mắt khắp Thương Lam tinh chẳng thấy nơi nào yên bình, đại địa lay chuyển, hồng thuỷ phá đê, khắp nơi đều phát sinh thiên tai kinh khủng, thế nhân đau đớn khóc gào, tràng cảnh chẳng kém diệt thế!

Lượng Thiên Đạo cung.

Tám quả cầu bạc “ầm ầm” nổ thành bột mịn, từng chiếc hỗn thiên nghi theo đó vỡ tan, tám vị Thiên sư đồng thời hộc máu.

“Thiên mệnh biến hoá, thượng thiên giáng kiếp! Sư huynh, dị tượng lần này khủng khiếp hơn cả Ma Hoàng năm đó. Huynh nói, rốt cuộc phát sinh chuyện gì rồi? Liệu chúng ta trấn áp nổi không?” Một lão đạo toàn thân râu tóc bạc phơ run run nói.

Trung tâm nhóm người, một lão đạo mặc áo bào tím, phía sau chìm nổi phù văn tinh đồ. Lão nhắm mắt dưỡng thần, điềm nhiên tĩnh toạ, biểu hiện không hề nghe thấy người xung quanh thúc giục.

“Rắn! Có rắn a!” Một tên Thiên sư trẻ tuổi đột nhiên kêu lên, tung chưởng đánh chết một con rắn, rồi thật nhanh vận công ép độc.

Bên ngoài cung, hằng hà sa số rắn độc lớn bằng cánh tay, ngổn ngang trườn bò, tựa như làn sóng thuỷ triều hướng phía này tràn tới.

Ầm!

Chiếc hỗn thiên nghi trước mặt lão đạo áo tím cuối cùng cũng nổ tung.

“Đại nạn đến từ phương nam. Lại một tên ma đầu nữa hoành không xuất thế!” Lão đạo áo tím thở dài, nói. “Kiếp số lần này quá khủng khiếp, Lượng Thiên Đạo cung ta không quản nổi, cũng không thể quản. Nhanh, kết trận Nhị Thập Bát Tú hộ cung.”

“Tuân lệnh!”

Tám vị Thiên sư cùng nhau hét lớn, tay bấm pháp quyết. Tức thì, vô số tinh điểm xuất hiện, liên kết lẫn nhau đan thành một tấm lưới lớn phủ khắp Lượng Thiên Đạo cung, bất luận con rắn nào chạm vào tấm lưới đều kêu lên xì xì, cháy thành khói bụi.

...

Cường giả như đám người Thiên sư, nhẹ nhàng mấy cái pháp quyết, giăng xuống đại trận liền nhẹ nhõm giữa tai ương. Thế nhưng, ức vạn sinh mệnh phàm nhân thì sao? Bọn hắn không có thực lực thông thiên quán địa, không có đạo pháp thâm cao, đứng trước thiên kinh địa chuyển liền như con sâu cái kiến, chút lực tự vệ không có.

“Cầu Thần chủ cứu vớt chúng ta.”

“Cầu Thần chủ cứu vớt chúng ta.”

“Cầu Thần chủ cứu vớt chúng ta.”

Tại một toà cung điện nguy nga tráng lệ dùng vàng ròng đúc nên, ngàn vạn con người đông như đàn kiến, chen chút nhau quỳ dưới điện, đầu cúi sát đất, kẻ thì tụng kinh văng, người thì luôn mồm cầu cứu.

Với vô số phàm nhân lúc này, tín ngưỡng là khúc gỗ nổi giữa biển, thứ duy nhất bọn hắn có thể bám vào, từng người không bái lạy gia tiên thì nương nhờ đình miếu, chùa chiến, chỉ mong vị thần linh trên cao kia sẽ hiện thân cứu vớt mình thoát qua đại kiếp.

Sâu trong đại điện hoàng kim, người được vạn người triều bái, vị Thần linh sống duy nhất trên thiên hạ đang dùng sắc diện cực độ âm trầm nhìn về khối hắc cầu lửng lờ trôi trên đầu, nhíu mày, nói. “Hạo kiếp giáng lâm, nhân gian tịch diệt. Thời gian sắp cạn rồi!”

Hắn nhấc người rời khỏi ngai vàng, nhẹ nhàng bước một bước, thân thể chớp động, thoắt cái liền đứng trên đỉnh cung điện, áo bào phất phới tung bay.

“Thiên Biện Phù Dung.”

Thần chủ quát lên, ống tay áo vũ động, múa lên một điệu múa tuyệt đẹp mê người.

Sau lưng hắn, ánh sáng màu hồng phấn bùng nổ, một đoá phù dung nở rộ từ hư không, trôi nổi giữa đất trời, trăm ngàn cánh hoa tinh xảo như ngọc lại mỏng manh như sương, truyền tới khí tức mềm yếu cực điểm, dường như bất cứ ngọn gió vô tình nào lướt ngang cũng đủ khiến cho cành hoa tan biến. Chỉ là, người đời lại càng vì đó mà càng thêm trân trọng, mê mẫn một đoá phù dung sớm nở tối tàn.

“Đi!”

Thần chủ cong ngón điểm ra, từng cánh hoa sen tách rời, bay múa khắp trời, 3000 cánh hoa rơi rụng, quay quanh hoàng kim điện, ngăn cách thế gian, 3000 cánh hoa khác bay ngược lên trên, ngăn trở thiên hoả ngập đầu đang trút xuống.

“Truyền lệnh ta, Nghiệp Hoả tôn giả phối hợp Trừng Tịnh, Thanh Lãnh hai vị Công đức chủ khởi động kế hoạch Trùng Sinh, đưa một vạn giáo đồ tiến về U Phượng sâm lâm.”

Bắc Lĩnh Hoang địa, Huyết nguyên.

Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp nhẹ, khoanh tay nhìn đầy trời hoa lửa nở rộ, khoé miệng cong lên nụ cười tà. “Hắc hắc, man thiên quá hải, đại kế lần này còn hoàn hảo hơn trước mấy lần, Thương Lam tinh sẽ vĩnh viễn nằm trong túi chúng ta, hắc hắc…”

“Triệu Bạch Hổ, ngươi còn không đến, người tiếp theo ta giết sẽ là ngươi.” Một tiếng gầm thét vang trời từ xa truyền đến.

Người trung niên tên Triệu Bạch Hổ khẽ cười, vung tay bắt lấy một ngọn thương từ hư không, xua tay, nói. “Năm trăm năm không gặp, ngươi vẫn nghiêm túc như ngày nào. Không vui, không vui!” Dứt lời, cả người hắn hoá thành ngân quang, bay về phía hoả hoa.

Hoàng lăng tổ địa Nam Cung thị.

Một thiếu niên anh tuấn phi thường, long căn hổ cốt trân trân nhìn khối đại hắc cầu, nắm tay siết chặt, nói. “Trời cao chưa quên Nam Cung thị. Thời khắc tộc ta trở mình sắp đến rồi, haha.” Lại quay sang nhìn cô gái váy đỏ yêu kiều bên cạnh. “Gia gia ra ngoài tiến hành kế hoạch, huynh muội chúng ta cũng nên lo liệu tốt phần mình.”

Cô gái váy đỏ nhẹ gật đầu, đôi mắt đẹp ánh lên tia cương nghị phi thường.

Thiên Hạ minh, Thuận Thiên phủ.

Một người đàn ông trung niên khoác long bào, ngồi trên long ỷ, một tay đỡ đầu, một tay vân vê ngọc ấn xanh biếc trong tay, hứng thú thưởng thức tràng đại hắc cầu cắn nuốt bảy phần đại nhật, khoé miệng cong cong.

Cửa phủ, ngân quang chớp động, một trung niên khuôn mặt giống con tắc kè gấp gáp chạy vào, chấp quyền, cất tiếng. “Mười tám lộ chư hầu đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đại ca hiệu lệnh.”

“Tốt!”

Trung niên khoác long bào đập ghế quát lên, từ hư không nắm lấy, kéo ra một thanh trường kiếm chạm khắc thần long uốn lượn, chỉ thẳng lên trời, hô quát.

“Thời cơ đã đến, chúng tướng sĩ, cùng ta tiến về hoàng đô.”

Bên ngoài, trăm vạn đại quân giáp sắt bóng loáng, ánh thương, ánh kiếm rợp trời, gầm thét ứng thanh.

“Nguyện theo Viên đại nhân.”

Vương cung Bình An quốc.

Bình An vương đưa mắt nhìn mảnh Thái dương tàn khuyết chỉ còn le lói chút ánh sáng cuối cùng, không ngừng lắc đầu tặc lưỡi, bàn tay siết chặc gần như sắp bóp nát quyển cổ trục trong tay, sau cùng, đắng chát thở một hơi bất lực. “Nạn cũ chưa tan, kiếp mới đã đến. Chung nhi, thông tri các bá bá, thúc thúc chuẩn bị cho màn lật trời sắp diễn ra.”

Bên trong Ám giới.

Ám chủ đeo mặt nạ bạch ngân, ngón tay nghịch bàn tính cũ kĩ. “Thiên hạ sắp thay đổi rồi, số người phải biến mất càng nhiều hơn trước, các ngươi hành động mau lẹ chút.”

Hắn ném trong ống tay áo ra một quyển trục.

Một người toàn thân đen kịch tiếp nhận quyển trục, khẽ gật đầu rồi hoá thành làn khói đen bay đi.

Tại một khắc Thái dương hoàn toàn bị che khuất, rất nhiều đại gia, thế lực sớm trong tình huống kéo căng cung tiễn lập tức buông tay, để cho trùng trùng điệp điệp âm mưu kế hoạch tiến hành, tất thảy liên kết nhau dệt thành một tấm lưới giăng khắp Thương Lam tinh.

Bạn đang đọc Diệt Sinh sáng tác bởi Honthuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Honthuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.