Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp tục đăng nhập

Tiểu thuyết gốc · 1591 chữ

“ Ưmmm, sáng rồi sao ?”

Ánh sáng len qua cửa sổ chiếu vào trong phòng của Minh, cậu ngồi bật dậy đón ngày mới, bước ra phía cửa sổ kéo rèm một cái “ roẹt” , ánh sáng mặt trời rộng mở bao trùm toàn bộ căn phòng, cảm giác tràn đầy sức sống.

Dù hôm qua thức đến khá khuya ngồi nghe thằng Lâm kể chuyện, hơn nữa bị ông anh ba của mình quấy rối, nhưng hiện tại cậu cảm thấy vô cùng sảng khoái, cơ thể khỏe mạnh như trâu, tiến vào làm vài vệ sinh cá nhân xong nướng ổ bánh mì kẹp.

Bắt chảo lên bếp, đổ vào một ít dầu và bơ, ốp thêm hai cái trứng, một cây xúc xích được cắt nhỏ làm ba, nướng cho thật kỷ rồi cho ra dĩa, “ Ping”

Tiếng của máy kẹp bánh mì reo lên một phát, Minh có ngay hai lát bánh mì nóng hổi, quét lên lớp kem phủ phía trên, dọn hết tất cả ra bàn rồi chấp tay cầu nguyện một chút, đây là nghi lễ của Điệp tộc trước mỗi bữa ăn, tuy nhiên bây giờ không còn nữa nhưng phong tục này cậu vẫn giữ.

“ Mởi cả nhà ăn cơm”

Nhìn căn nhà trống trải không một ai, nhưng Minh vẫn lặp lại một câu nói mời cả nhà ăn cơm, dù cậu không để ý có phải ở một mình hay không, nhưng sống với ba mẹ và hai anh trai từ bé quen rồi, lớn lên phải sống một mình làm cậu có chút không quen cũng phải.

Xử lý xong bữa ăn của mình, nhìn đồng hồ mới có khoảng tám giờ, còn quá sớm, trường học bình thường mở cửa lúc chín giờ, coi như hôm nay có đi học thì anh cũng không muộn, dọn dẹp chén bát, tốn thêm mười phút rửa chén nữa cuối cùng Minh cũng trở về phòng.

Đeo lên trên đầu máy chơi game Thiên Hà online, một câu lệnh quen thuộc vang lên, không chần chừ, Minh liền lập tức đáp lời.

“ Xác nhận đăng nhập, kết nối vào game”

Một lần nữa tầm nhìn hóa thành màu đen, khi cậu xuất hiện cơ thể của cậu đang nằm ở trong một căn phòng kỳ lạ, khắp nơi được làm bằng gỗ, nhưng mà khí tức và mùi của kim loại vẫn luôn quanh quẩn bên người cậu, lúc này cậu là Divance, cậu nhíu mày cảm thấy kỳ lạ, hôm qua…

Quan sát xung quanh xem có gì không, một căn phòng trống trải, đột nhân tiếng bước chân vang lên, một cô gái với mái tóc dài tới eo, khuôn mặt có phần nam tính, hơn nữa tay chân cũng khá cơ bắp, tuy không hữu lực như con trai bọn anh nhưng so với những cô gái cùng lứa thì cô ấy phải thuộc dạng quái thú.

“ Anh tỉnh rồi sao ? uống một ngụm cháo đi, hôm qua anh ngủ gục trước tiệm rèn của ba tôi vậy nên chúng tôi đã dắt anh về nhà mình, thật là, không ai dặn anh là phải sử dụng bảo thạch phòng vệ hoặc là đi vào khách sạn ngủ lúc đăng xuất sao ? nếu không phải là ba tôi hào phóng thì giờ anh đã nằm ngây ngốc ngoài đường cả ngày rồi đó !”

Đưa ra một tô cháo, miệng thì chưa đớp được miếng nào, cảm giác khô khốc từ cổ họng truyền tới đại não làm cho anh cảm thấy đau rát, tinh đưa tay với lấy tô cháo húp một miếng nhưng ngay lập tức anh được nghe một bài thiết huấn mạnh mẽ.

Cô gái trong khá nam tính này một nói là nói tận gần một tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi cháo nguội và ba cô bước vào thì Divance mới có cơ hội được húp miếng súp, bụng anh đói quá, nhớ không nhầm thì nhân vật này ngày hôm qua ở trong game anh không ăn gì cả, lúc đầu thì chả thấy sao, nhưng qua một đêm cảm giác khuếch đại đến vậy sao ? Nói thế nếu anh không đăng nhập một hai ngày thì có khi nào tài khoản của anh sẽ chết thật ?

Êu, trò này nguy hiểm vãi.

“ Ha ha ha, Davince đệ, không ngờ trong khá lão đạo mà chuyện vào khách sạn hoặc nhà trọ ngủ trước khi đăng xuất mà đệ cũng không biết đấy, may mà nhóc đăng xuất ngay trước tiệm rèn của ta, nếu mà đi xa hơn thì đệ có chết ở xó nào ta cũng không biết đâu !”

Cười ha hả vỗ lấy bờ vai trông có vẻ yêu ớt của Davince, nhân vật trong trò chơi của cậu đứng dậy vươn người, tiếng “ răng rắc” của các khớp xương va chạm, uống được miếng cháo làm cậu thoải mái hơn hẳn, sau này cậu hẳn phải chuẩn bị trước một ít thức ăn khi đi săn dã ngoại rồi.

“ Thông ca, hôm qua ta có hứa sẽ giúp ca chế tạo một số vũ khí, khi nào làm vậy ?”

Nhìn nhìn vào đồ đạc của mình, mang trên người một bộ đồ có hoa văn khá đơn giản, tuy nhiên trong tốt hơn nhiều đồ tân thủ, đây hẳn cũng là Thông ca cho cậu mặc vào đi, cảm giác khá vừa vặn và thoải mái.

Hướng tầm mắt của mình về người đại ca lớn tuổi, cậu đã háo hức để được chế tạo vũ khí với ông rồi, ăn uống xong làm thể lực cậu hồi lại, quả nhiên là game, tuy có cố gắng bắt chước hiện thực nhưng một vài điểm vẫn đi theo motif cũ.

“ Ha ha, không cần vội, chúng ta ra ăn một miếng đã, lúc sau để cho tiểu Lê hướng dẫn công việc cho cậu, à phải rồi, hai người gặp nhau mà ta chưa giới thiệu nữa !”

Giọng nói sang sảng vang lên, Thông ca mới nhận ra rằng mình chưa giới thiệu cô con gái mình với thằng nhóc này, đồng thời cũng chưa nói tên thằng nhóc này cho con mình, ha ha ha, không ngờ ông lại đãng trí đến vậy, mà thôi giờ nói cũng được.

“ Tiểu Lê, thằng nhóc này là một thợ rèn giỏi đấy, hôm qua nó đã rèn ra một thanh kiếm còn hoàn hảo hơn của con, nó tên là Divance, một mạo hiểm giả đến từ thế giới khác, chào hỏi đi con”

Đưa tay giơ ra chỉ về phía Divance nói vài câu, cười cười ý bảo hai người bắt chuyện.

Cô gái với nét đẹp nam tính đưa tay ra, Divance lập tức bắt lấy bàn tay của cô, nắm thật chặt vài giây rồi thả ra, Lê cười một chút rồi nói

“ Hân hạnh gặp mặt, tôi là Trần Thị Lê, con gái của ông chú lớn tuổi này, là một thợ rèn và cũng là người kế thừa nghề rèn đúc của gia đình chúng tôi”

Đưa nắm tay lên cao, dùng bàn tay trái sờ sờ lên con chuột ở cánh tay bên phải, cảm giác rất là men và đô con, điều này làm cho Divance đổ mồ hôi đầy mặt, không biết sau này thằng con trai nào sẽ xui xẻo vớ phải cô ta nhỉ ?

“ Hân hạnh, tôi là Divance, cảm ơn hai người hôm qua đã giúp mang tôi về nha”

Gật gật đầu tỏ vẻ nhận biết, anh gửi lời cảm ơn chân thành, đầu hơi cúi xuống, cô gái bên kia mới lập tức lắc đầu tỏ vẻ bối rối

“ À không, không có chuyện gì, chỉ là chuyện bình thường thôi mà, không cần để tâm đến vậy đâu, giờ chúng ta đi ăn được chưa, tý nữa tôi hướng dẫn công việc rèn đúc cho cậu nhớ phải quan sát cho kỹ vào, tôi khá là nghiêm túc đó nghen !”

Quơ quơ tay ý bảo Divance dừng lại, anh bật cười nhẹ như đóa hoa xuân ấm áp bao phủ lấy lòng người, xong cả ba người nhanh chóng vào bàn ngồi ăn một bữa, lắng nghe lời giảng dạy của cô gái này, anh khiêm tốn gật đầu lắng nghe.

Cho đến khi anh ăn xong, cả ba người tới tiệm rèn, chỗ đó với nhà bọn họ cách cũng không xa, hèn gì mà ông chú không ném cậu và khách sạn mà bê cậu về nhà, dù sao thì cũng tiện hơn là cho vô khách sạn.

“ Keng keng, keng keng”

Tiếng búa gõ vang lên to lớn, người trong nghề vừa nghe vừa hưởng thụ, có lẽ đối với người ngoài sẽ cảm thấy chói tai, nhưng Divance và hai bố con Thông Lê lại giống như đang tận hưởng một bài hòa ca thú vị vậy.

Tốn mất nữa ngày để rèn xong một đóng vũ khí, đáng ngạc nhiên là tay nghề của Divance không hề có chút sạn bẩn nào, ngược lại anh ta càng làm thì vũ khí về sau càng trở nên hoàn mỹ.

Nó tuyệt vời đến nỗi mà Lê phải dừng lại động tác trong tay nhìn cách Divance chế tạo, rất thành thục, giống như anh ta đang chơi đùa với kim loại vậy, thật tuyệt vời.

Bạn đang đọc Ma Pháp Sư Chơi Game Ở Tương Lai sáng tác bởi bao0593846371
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bao0593846371
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.