Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Siêu Bờ Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1850 chữ

Buồn cười nhìn cách mà thằng bạn anh trả lời, nói thật ra thì anh cũng không tài giỏi đến mức có thể hướng dẫn một người không qua huấn luyện, không biết gì về cách chiến đấu lẫn sử dụng kiếm đánh bại một con quái thú được.

Kiểu như bắt một thằng bé sơ sinh ném ra trước một bầy thú hoang, có kêu nó làm cái gì thì thằng bé vẫn sẽ chỉ ngơ ngác đợi bị bầy thú tàn nhẫn mạt sát thôi, vì vậy nên cuộc chiến lần này thì ….

“ Bước lên ba bước !”

Tiếp tục đưa ra một chỉ dẫn khác, từ nãy đến giờ cậu ta không hề đưa ra một cách thức chiến đấu cho đối phương, cũng không có nói về các điểm yếu của con tê giác, bộ cậu ta muốn hướng dẫn cho bạn mình thế nào

Trung úy Thủy và Nam nhìn chằm chằm vào phía Minh như thể muốn xem xem trong óc của người con trai bí ẩn này chứa gì, không rõ lắm cách mà cậu ta muốn làm, nhưng mà người tham gia khiêu chiến lại nghe lời răm rắp, bộ tên này đáng tin đến vậy sao ?

“ Ầm ầm ầm …”

Đối diện với con đang lao lên như điên vậy mà thằng Minh lại kêu anh bước lên ba bước, đây không phải là sợ anh chết quá muộn hay sao mà lại đẩy anh vào chỗ chết thế hả , thằng khốn kia.

Mà … mặc dù nói vậy nhưng mà cậu vẫn bước lên, hai chân run rẩy cầm cập, đậu má, giờ cậu chính là cái khiên bằng thịt cho con tê giác ngắm, nếu mà lần này cậu mà chết thì thằng Minh mày đợi đấy, sau này bố về bố thiến chết mày rồi đem của nhỏ của mày đi đốt, thằng khốn nạn.

“ Nhớ tuyệt kỹ phát bóng chéo sân mà mày với tao thường hay coi tennis không ? mày cứ chuẩn bị sẵn tư thế, bàn tay hở ra, cứ coi như là có một quả bóng trước mặt mày, đập bay nó, được không ?”

Đột ngột nhắc tới môn quần vợt làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ, nhưng kỹ năng phát bóng của mấy cái môn này, đúng là hơi giống với việc cầm kiếm chém thật, mặc dù không hoàn toàn đúng, nhưng mà …

“ Được,… được thôi … anh mày sẽ thử !!!”

Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, cậu không nên quá lo lắng, không lo lắng, đậu phộng, không phải là mặt của con tê giác kia ngày càng to hay sao ? không phải là mặt nó nó ngày càng dữ dằn hay sao ?

Hơn nữa thanh đoản kiếm của cậu chọt ngay vào lỗ mũi của nó, điều này đã làm con tê giác hoàn toàn ghi hận thằng Lâm, nó tuyệt đối sẽ dùng hết sức của mình vào đợt tông sau, vậy nên

“ Ầm ầm ầm “

“ Rốngggggggggggg”

Âm thanh gào thét có thể thấy rõ sự phẫn nộ, đồng thời trong đó có cả sự đau đớn và khó chịu, nó di chuyển không còn quá thông thuận nữa, nhưng mà nhìn thấy kẻ thù của mình ở trước mắt, nó đột ngột tăng tốc lên.

“ Lùi một bước sang trái, bật nhảy, và rồi đập cầu đi !”

Đột nhiên gào lên làm thẳng Lâm giật mình, nhưng như vậy làm cho nó mất đi sự sợ hãi từ con quái vật đang điên cuồng lao tới, cậu ta lập tức bật người lên theo lời của thằng bạn mình dù bất chấp nguy hiểm, đã chơi liều đến mức này rồi, chẳng lẽ còn phải bỏ cuộc giữa chừng sao ?

“ Hây”

Rất nhanh lùi lại bật lên theo lời của thằng Minh, cậu đưa tay ra sau để hờ như kiểu chuẩn bị cầm vợt rơi xuống từ trên trời, kéo một đường hình vòng cung, cậu đứng ngay giữa đường lao của con tê giác

“ Phịch …. Kéttttttt”

Ngay khi còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cậu cảm thấy tay mình đang nắm lấy một thứ gì đó cứng rắn như chuôi kiếm, tiện tay cầm luôn rồi cậu kéo một đường xuyên qua một phần thịt, dừng lại ở một phần xương cứng rắn

“ Gàoooooooo …… Rốngggggggggg”

Con quái thú kêu lên đau đớn, nhưng cú đập bóng chuẩn xác của thằng Lâm đã thành công khóa chặt lưỡi kiếm của cậu vào bên trên xương hàm trên của nó, mắc kẹt vào bên trong cung răng lợi, tạo ra một thế bám rõ ràng trên mặt , trông khi bản thân còn ô ô chóng mặt chưa hiểu gì thì ...

“ Ô … ô …”

“ Một sự bắt lấy chuẩn xác, ôi trời ơi, cái quái gì đây, tuyển thủ quần vợt Siêu Bờ Lâm đã thành công phát ra một cú đập bóng đẹp kinh hoàng”

“ Anh ấy nhảy, nắm, và rồi đánh, quá tuyệt vời, điểm số hiện tại là 40 – 15 , chỉ còn một đòn nữa, chỉ còn một đòn nữa thôi là anh ấy sẽ giành chức vô địch, mọi người ơi vỗ tay !!!!”

Đang hoang mang đến tột độ, đột nhiên thằng Minh nó hô gào lên cái gì đây, bộ nó là phát thanh viên môn tennis hả, hơn nữa ….

“ Siêu Bờ Lâm, Siêu Bờ Lâm, Siêu Bờ Lâm, Siêu Bờ Lâm, ..”

“ Anh ơi đẹp trai quá, em muốn sinh bảo bảo cho anh …”

“ Cố lên Lâm ơi, một cú nữa thôi !!!!”

…..

Bị tiếng nói của thằng Minh dẫn động, hơn nữa còn mô tả và hình dung cách chiến đấu kỳ lạ của thằng Lâm như đang chơi quần quợt, mà lại là tay không giết giặc nữa cơ chứ, huyết mạch của mọi người ở đây sôi trào

Nhiều người đã quên mất đây là bài kiểm tra của khoa quân đội, thậm chí còn có một trung úy đang ngồi đây, nhưng mà màn chiến đấu của thằng Lâm quá là kỳ lạ và hưng phấn, không một ai biết điều gì sẽ xảy ra.

“ Má mày thằng Minh, mày đợi bố ra ngoài bố giết !”

“ Muốn giết bố thì trước tiên giết con tê giác điên đó trước đi, đồ ngu !”

Hai tên này đang trong lúc đánh nhau gay cấn vậy mà vẫn chửi nhau được, thái độ của thằng Lâm bớt căng thẳng hẳn nhờ vào việc anh dẫn động mọi người làm ồn, đôi khi tiếng ồn là một vũ khí gây giết người, nhưng đôi khi nó cũng là sợ trợ giúp của người bạn tốt nhất giúp bản thân vượt qua cái chết cận kề

Tất cả ,…. Đều tùy thuộc vào khả năng tận dụng lợi thế chiến trường mà thôi, ai nói, nơi này địa hình quá bằng phẳng và không có vật cản trở thì không tận dụng được ?

“ Gừ …. Gừ …. Gừ ……”

Lắc lắc lắc cái đầu mình quơ quơ cơ thể thằng Lâm trên cao, nó muốn quật cậu ta xuống đất rồi nhảy ầm ầm đè lên biến cậu ta thành cái bánh bẹp lép, tuy nhiên nó lại không thể làm được, thằng Lâm dính vào phía trên người nó như da trâu ấy, hơn nữa cậu ta còn bám phía trên hàm răng của con tê giác làm nó không xơi tái được.

“ Đậu má chống mặt, giờ làm sao đây thằng khốn nạn !”

Cảm thấy trời đất chao đảo khi con tê giác lắc đầu vùng quậy liên tục, trên mặt anh phải có thêm mấy trăm vì sao trên trời đang xoay vòng vòng, nhưng mà vì đảm bảo bản thân không bị giết nên cậu đã bám rất chắc.

Kiếm thì cũng không rút ra được, nhảy ra là cậu chết chắc, tuyệt đối không còn đường sống a, đây là đường cùng rồi, cứu taoooooo….

“ Tennis’s Princeeeeeeeeee ….”

“ Tennis’s Princeeeeeeeeee ~ ~ ~ ~ ….”

Thằng Minh vừa mới nói được một câu, nhấn mạnh chữ Prince kéo dài nó dẫn động cho mọi người hô theo, thằng Lâm thấy vậy liền lập tức dùng hai chân kẹp lấy chuôi kiếm, dùng nó làm điểm tựa mà đứng lên.

Đạp một cái thật mạnh, đồng thời đúng lúc này con tê giác cũng đang tính húc đầu xuống đất , đám thành viên lớp anh cùng một lúc hô lên hai chữ, là một skill tennis mà bộ phim hoạt hình mới nổi gần đây, được làm lại theo một bộ anime hồi xa xưa, và đó là

“ Cú giao bóng lốc xoáy, tiến lên nào !!!” x 31

Tất cả mọi người đồng thanh hô to, và vận động viên của chúng ta đã bật người lên, tiếp thêm lực để con tê giác cắm đầu xuống càng sâu, hai chân mượn cán kiếm làm bàn đạp dẫm nhảy vút lên cao, tay phải còn cầm vợt không khí quật một phát, mặc dù không có kiếm, nhưng trong tư thế rất là ngầu.

“ ẦM”

Tiếng con tê giác tự húc mình xuống đất, hơn nữa vì mặt đất rất cứng và bằng phẳng cho nên vừa đâm xuống đất và cán kiếm trực tiếp bị cân nặng khổng lồ của con quái thú đè vào, ép sát lưỡi kiếm vào sâu bên trong đại não, trực tiếp kết liễu nó

“ Và vâng, GAME SET , Trận tỷ thí giữa tê giác và tuyển thủ Siêu Bờ Lâm của chúng ta đã kết thúc với tỷ số thắng áp đảo, mọi người hãy lập tức ra chung vui với người hùng của chúng ta !!!!”

“ WOOOOOOOOOOOOOO”

“ WAOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO”

“ Tuyệt vời, quá tuyệt vời ………..”

“ Siêu Bờ Lâm, Siêu Bờ Lâm, Siêu Bờ Lâm, Siêu Bờ Lâm, ..”

Tiếng hò reo không ngừng, toàn bộ người chơi với bộ máy quan sát từ xa lập tức ùa vào như muốn nâng thằng Lâm dậy, bế nó lên tung hô thật, cảm giác như cậu ta thật sự biến thành Prince Of Tennis trong một khoảnh khoắc, hơn nữa lúc phát cầu giống như rút kiếm chém vừa chạm xuống đất là con tê giác chết ngắt, hóa thành ánh sáng vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh.

Thông báo hiện lên, thời gian : 28:37 , gần hết giờ, nhưng mà cậu ta đã dùng phong cách chơi game đánh thắng con quái vật mà tất cả những người khác không làm được, kể cả cô gái được cho là mầm non tốt cũng đã phải hi sinh mới giết được nó.

Lê Ngọc Minh và Siêu Bờ Lâm, à nhầm, Nguyễn Ngọc Lâm mới đúng, rốt cuộc hai người bọn họ là cái quái gì … ?

Bạn đang đọc Ma Pháp Sư Chơi Game Ở Tương Lai sáng tác bởi bao0593846371
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bao0593846371
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.