Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng gọi của điệp linh mới sinh

Tiểu thuyết gốc · 1710 chữ

“ Vậy thì, mời ngài , Davince, hãy tiến vào khu vực có đặc quyền cao cấp nhất”

Cúi người lùi về sau, đợi cho anh bước nữa người vào bên trong cánh cổng dịch chuyển, thân hình của Davince hoàn toàn biến mất khỏi khu vực Ethereal Soul, Abes mới dùng pháp thuật vận chuyển ảnh hưởng tới cánh cổng.

Tầm nhìn một lần nữa thay đổi, bước vào một khu rừng mà anh quen thuộc đến mức không thể quen hơn, nơi này là khu rừng mà anh và Teresa vẫn từng hay chơi đùa bên nhau, là nơi mà nàng nghỉ ngơi mỗi khi mệt mỏi.

Nước mắt không tự chủ rơi, đây đã là bao nhiêu năm rồi, cho tới khi anh tỉnh lại, cho tới khi một lần nữa anh được sinh ra, anh vẫn luôn nhớ tới cô, không biết giờ này cô ra sao rồi, có được sống lại giống như anh hay không ? liệu cô có còn nhớ về anh hay không ?

Bước đi theo nổi nhưng nhớ, bàn tay khẽ lướt qua tảng đá nơi mà cô mà vẫn thường ngồi lên chơi đùa với các linh thú đáng yêu, Teresa ôm lấy một cách sách pháp thuật thú vị, ngâm nga vài câu hát dân gian, còn anh thì ngồi ở bên cạnh đệm nhạc giúp cô.

Lúc thì anh chơi bằng một chiếc lá cây bé nhỏ, lúc thì đánh đàn bởi chiếc Linh Vũ, gãy lên âm thanh quen thuộc mà cô vẫn hay hát, cho tới khi cất xong tiếng ca của mình, cô lại quay đầu lại cười thật tươi rồi nói:

“ Davince, ngươi thấy ta hát có hay không ? có phải là phải lòng ta luôn rồi hay không ?”

Nụ cười tươi của cô là báu vật của cô, trước đó anh vẫn luôn không dám trả lời vì thân phận chênh lệch giữa chúng ta, nhưng nếu như anh có thêm một cơ hội, anh sẽ lao vào ôm chầm lấy cơ thể rồi nói:

“Ừm, anh đổ rổi,…. anh đổ thật rồi,…. anh thật sự đã rất,.. rất yêu em, …vậy nên đừng bỏ anh đi được không ?”

Giọng nói tràn đầy nghẹn ngào và bứt rứt, anh chưa từng cảm thấy hối hận về bất cứ chuyện gì như vậy, ngồi thẩn thờ một chút tại vị trí mà cô từng ngồi.

Davince bỗng đứng dậy từng bước đi tới bên cạnh một cây cổ thụ khổng lồ, từ trên một cành non của nó anh ngắt hái lấy một chiếc lá non, cuộn nó lại sau đó đặt lên mồm, cơn gió nhẹ khẽ đung đưa thôi qua làm lay động ngọn cỏ.

Đồng thời , âm thanh du dương của chiếc lá được Davince thổi ra như tiếng ru ngủ êm dịu của mẹ hiền lành bao trùm toàn bộ đất trời, dù không có điệp lực như trước nhưng khu rừng này vẫn đáp trả lại anh như cũ, sinh mệnh lực, nguyên tố lực, mọi thứ đang dao động một cách nhịp nhàng.

“ Chíp chíp ?”

“ Hwuk ? Hwuk ?”

Tiểng rục rịch xột xoạt từ các lùm cây bắt đầu vang lên, nhưng chúng di chuyển rất nhỏ sợ làm gian đoạn âm thanh xinh đẹp kia biến mất, chậm rãi bước từng bước muốn tới gần Davince, từ người anh có một lực hấp dẫn gì đó với bọn nó.

Những linh thú ? những chú chim nhỏ có màu xanh dương hơi nhạt, thuộc tính hẳn là vân vũ đi, những con nhím có màu xanh lá là thuộc tính mộc, chú thỏ đang chốn sau những thân cây ló ngó nhìn sang có thuộc tính hỏa,…. Còn nhiều, nhiều loại linh thú khác.

Chúng du dương theo giai điệu, giống như không hề sợ hãi cũng không hề có ý định thù địch với nhân loại mới đến, một số linh thú cấp cao cũng tới gần , bọn chúng đang đấu tranh, giống như bọn chúng đang cạnh tranh để giành quyền làm khế ước thú của Davince vậy.

“Ồ ?”

Mở mắt ra, khẽ đưa chiếc lá nhỏ đưa xuống, nước mắt anh đã ngừng chảy, xung quanh anh sớm đã tụ tập một bầy các loại linh thú từ lớn tới nhỏ, chúng nhìn anh bằng một cặp mắt ngây ngốc và hơi hoang mang, giống như muốn lao lại chui vào vòng tay anh nhưng lại không dám.

“ Twock ?”

Con gà nhỏ có mái nhọn, khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, cặp mắt to tròn giống như ít sợ hãi hơn những con linh thú khác, nó đã sớm bước lại gần anh hơn nhiều so với các con còn lại, chỉ còn tầm vài bước, nhưng nó bắt đầu run run hơi sợ hãi.

Nhìn vào hình dáng con gà này anh có thể đoán được nó là Hỏa Kim Phượng, là con non của phượng hoàng, một loại linh thú rất mạnh mẽ, sức công phá thuộc bậc thượng thừa, nhưng mà kích thước của nó quá nhỏ, chắc mới sinh ra mấy ngày, nhưng lại có được lòng can đảm hơn người, thật là đáng trân trọng.

“ Lại đây !”

Vươn tay ra, khí tức êm ái của mẹ tự nhiên bao phủ quanh người anh, Hỏa Kim Phượng lập tức như được mẹ cho phép đi chơi, mừng tí tởn lao vào lòng của Davince, nó cọ cọ cái đầu của mình vào mặt anh, thích thú vẫy vẫy cánh cựa quậy ngờ nghệch,

Những con linh thú khác thấy vậy cũng lập tức lao vào muốn được anh ôm ấp, khó khăn lắm mới có thể gặp một con linh thú chứ đừng nói gì một bầy linh thú, anh liền mở rộng vòng tay chơi đùa với những chú bạn nhỏ này.

Nỗi buồn trong lòng vơi đi phần nào, nhưng khắc sâu vào tim anh lại càng sâu sắc hơn rất nhiều, đột nhiên một âm thanh xa xa vang lên cực kỳ quen thuộc, ai đó đang gọi anh, nhưng không phải bằng giọng nói, không phải bằng âm thanh, bởi vì nếu là âm thanh thì lũ linh thú bên cạnh anh sẽ sớm biết.

“ Giao tiếp,… trực tiếp bằng linh hồn ?”

Thả chú phượng hoàng nhỏ xuống dưới đất, dẫm hai chân đứng lên nhẹ nhàng lắng nghe âm thanh của gió, âm thanh của cây cỏ, âm thanh của những cậu bạn linh thú xung quanh, tập trung tất cả, anh nghe được âm thanh của một làn sóng xanh yên bình có cùng thuộc tính và nguồn gốc linh hồn với bản thân.

Bước từng bước chậm rãi, những linh thú bên cạnh thấy vậy cũng đuổi đi theo, chúng không biết anh đi đâu những chúng không muốn rời xa anh, Davince đi mãi, đi mãi, đi chơ đến khi anh dừng lại trước một cái nôi sâu trong khu rừng thì dừng lại.

“ Ngươi đã gọi ta ?”

Thản nhiên hỏi như đang nói chuyện với một người bạn đứng ở bên cạnh, Davince dù không nhìn thấy cậu ta, nhưng anh tin chắc rằng cậu bạn này cũng nghe thấy anh.

“ Ừm”

Truyền thẳng trực tiếp vào đại não của bản thân, âm thanh non nớt của một hài tử vừa mới sinh ra, khá là bập bẹ, nhưng mà Davince có thể nghe hiểu được, anh hiền hòa nhìn vào cái nôi trên cao rồi tiếp tục hỏi.

“ Ngươi tên gì ?”

“ Ta không biết !”

“ Vậy ngươi muốn được gọi là gì ?”

“ Ta … không biết, vậy ngươi muốn gọi ta là gì ?”

Bị hỏi ngược lại làm cho Davince bật cười một lúc, sau đó anh tiến tới gần cái nôi, xoa xoa nó một tý rồi nói.

“ Vậy ta gọi ngươi là Dachi đi, nó là tên của thanh kiếm ta tạo ra lần đầu tiên trong đời”

“ Dachi ? Cái tên ngộ ghê !”

“ Vậy ngươi không thích sao ?”

“ Không, ta cảm thấy ổn với nó, cho ta biết tên của ngươi đi”

“ Davince, à không, ta tên là Lê Ngọc Minh, mà … ngươi thích gọi thế nào cũng được”

“ Davince ? Minh Minh ?”

“ Khoan, thôi, đừng gọi ta là Minh Minh, gọi ta là Davince đi, chí ít là bây giờ ta chưa chịu được cái tên bánh bèo vậy đâu …”

“ Vậy tốt, Davince, làm bạn với ta chứ ?”

“ Được thôi, ký khế ước với ta đi, Dachi !”

Một luồng sáng tụ lại bao quanh cơ thể của Davince, sau đó cái nôi phát sáng tỏa ra ánh sáng huyền ảo, cả hai quấn tụ lại với nhau tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

“ Linh hồn của chúng ta” x2

“ Nguyện đặt vào vì sao sáng nhất trên bầu trời”

“ Nguyện làm vầng trăng dẫn lối cho kẻ lạc đường”

“ Chúng ta cùng chung khế ước dẫn nhau tới tương lai ngàn vạn năm sau, vĩnh viễn không lìa !”

Nhắm mắt lại, cho đến khi mà anh thức giấc tỉnh dậy, bản thân đã sớm rời ra khỏi game, bị bắt buộc đăng xuất ra bên ngoài hiện thực, còn nhân vật trong game thì không biết ra sao, nhưng anh nhân ra rằng.

“ Bên trong mình, có thêm một thứ gì đó !”

“ Chào buổi sáng, Davince !”

Âm thanh nãi khí của đứa bé mới lớn, một cậu bé điệp linh với đôi cánh tỏa sáng huyền ảo màu xanh nhạt có thêm chút vàng, là màu sắc đặc trưng của sinh mệnh thuộc tính, không ngờ kiếp này cậu lại có duyên với điệp linh thuộc tính này, hơn nữa, vậy mà có thể đem điệp linh ra ngoài thế giới hiện thực ?

“ Chào buổi .. sáng, Dachi !”

“ Hi hi !”

Tuy không nhìn thấy gì, nhưng cậu cảm thấy được thằng nhóc nào đang ôm đầu cậu cọ quậy nghịch ngợm, có vẻ nó rất thích anh rồi.

Bạn đang đọc Ma Pháp Sư Chơi Game Ở Tương Lai sáng tác bởi bao0593846371
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bao0593846371
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.