Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Kha Nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 1248 chữ

Đang chìm trong suy nghĩ miên man của bản thân, bên tai bỗng vang lên tiếng chuông báo điện thoại. Thư Di Giai trong phút chốc bừng tỉnh, vươn tay gõ nhẹ vào tai nghe thông minh đeo bên tai phải của mình, một màn hình 3D ảo ngay lập tức hiện ra trước mặt.

Bên trên hiển thị có yêu cầu kết nối từ 'Tiểu Nguyệt Nguyệt', nhìn thấy tên người gọi đến khóe môi cô vô thức mở một nụ cười, tay chạm vào nút đồng ý. Màn hình nhanh chóng chuyển giao diện hiển thị thành hình ảnh bán thân 3D của người gọi đến.

Hình ảnh chỉ vừa mới xuất hiện, người 3D đã lập tức kích động hét lên: "Giai Giai chết tiệt, cậu cuối cùng cũng nghe điện thoại. Tớ lo lắng cho cậu sắp điên luôn rồi, cậu có biết không?"

"Ai nha~ tiểu công chúa bớt giận, bớt giận tiểu nô sai rồi." Thư Di Giai, cười híp mắt trêu ghẹo.

"Hừ! Chỉ xin lỗi là giỏi." Người đối diện màn hình hơi trừng mắt tỏ vẻ giận dỗi, nhưng giọng đã nhỏ nhẹ hơn trước tiếp tục nói: "Suốt cả tuần nay cậu làm gì, tại sao mình gọi mãi không được? Đúng là đồ vô lương tâm… tớ… tớ cứ tưởng cậu lại nghĩ quẫng…" càng nói về sau giọng càng nhỏ dần còn có chút run rẩy.

Nhìn người 3D hơi cúi đầu lén lau nước mắt, Thư Di Giai hai mắt cũng nặng trĩu nhưng vẫn cố gắng kìm nén, mỉm cười. "Này! Vương Kha Nguyệt, lớn rồi mà còn khóc nhè là xấu lắm đấy."

"Tớ… tớ chỉ là bị bụi bay vào mắt thôi, ai bảo cậu là tớ khóc." Vương Kha Nguyệt lớn giọng nói, nhưng mặt vẫn cúi gầm vai run run.

Thư Di Giai im lặng nghe tiếng thút thít hồi lâu, thở dài một tiếng mở miệng. "Xin lỗi làm cậu lo lắng rồi… Chuyện đó đã qua lâu, tớ cũng đã trưởng thành sẽ không nghĩ dại như trước đây nữa đâu."

Tiếng thút thít cuối cùng cũng giảm dần rồi hoàn toàn biết mất. Cô lại nói tiếp: "Tuần sau nữa là đã hết kỳ thực tập, cả tuần nay tớ đăng ký thêm ca trực vì muốn tích thêm điểm để đổi lấy học bổng. Hôm nào về tới nhà trời cũng đã tối đen, nên không gọi lại vì sợ làm phiền cậu, dự định hôm sau sẽ liên hệ nhưng lại bận công việc rồi quên mất, cứ như thế lặp đi lặp lại trôi qua hết một tuần… Xin lỗi cậu…"

"Nói cậu vô lương tâm cậu còn không nhận. Sợ làm phiền thì có thể để lại tin nhắn, não cậu để trưng à?" Vương Kha Nguyệt đôi mắt đỏ hoe công kích.

"A! Não tôi rơi đâu rồi, sao đầu tôi lại nhẹ thế này? Vị công chúa đáng yêu này, không biết cô có thấy não của tôi đâu không?" Thư Di Giai ôm lấy đầu giả vờ tìm kiếm xung quanh, sau đó lại nhìn thẳng về phía màn hình nghiêng đầu tỏ vẻ ngây ngô hỏi đủ thứ ngu ngốc, cứ thế chọc Vương Kha Nguyệt cười đến quên cả giận.

Vương Kha Nguyệt từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy dễ giận nhưng cũng rất dễ quên. Mẹ hai cô vốn là bạn thân của nhau, hai nhà từ lâu đã là hàng xóm, lúc hai mẹ sinh con lại còn trùng hợp đến sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lớn lên còn cho hai cô học cùng trường cùng lớp, cho nên hai cô từ bé cũng thuận theo tự nhiên mà thân thiết với nhau như chị em ruột trong nhà.

Suốt mười bảy năm liền, hai cô đều đón sinh nhật cùng nhau cho đến năm sinh nhật mười tám tuổi định mệnh đó, Vương Kha Nguyệt được ba mẹ tặng cho một chuyến du lịch ba ngày hai đêm ở trạm không gian TK24.05 không tổ chức sinh nhật cùng cô. Đó là lần đầu tiên cô một mình cắt bánh kem và cũng là lần cuối cùng cô gặp ba mẹ mình… Đúng vậy! Họ tự vẫn vào đúng ngày sinh nhật của cô.

Hai người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật cô, nhìn cô ước nguyện thổi tắt nến, cùng cô cắn bánh kem, sau đó đợi cô chìm dần vào giấc ngủ. Họ lặng lẽ rời khỏi nhà đi về phía cổng tàu không gian, nắm tay nhau ngã khỏi tàu, trầm mình vào vũ trụ hư vô mãi mãi…

Sau một tháng, một mình chống chọi mọi việc cô thật sự rất mệt mỏi, nhưng chính thời điểm cô muốn buông xuôi Vương Kha Nguyệt đã kịp thời chạy đến nắm lấy tay cô, kéo cô khỏi bóng tối vô biên tiếp cho cô một tia hy vọng sống sót. Từ sau năm đấy, cứ gần đến ngày sinh nhật Nguyệt Nguyệt mỗi ngày đều sẽ gọi đến hoặc trực tiếp tìm gặp cô, vì lo lắng cô sẽ lần nữa nhớ chuyện xưa mà dại dột từ bỏ cuộc sống.

"Di Giai, Thư Di Giai!!!"

"Hở?" Vẫn còn thất thần trong ký ức xưa, Thư Di Giai nghe thấy tên mình hai mắt mờ mịt trả lời một tiếng.

Nhìn người bên kia màn hình điện thoại đang cười đùa vui vẻ bỗng thất thần, Vương Kha Nguyệt không cần đón cũng biết rõ cô đang nghĩ về cái gì nhưng vẫn lựa chọn không nói ra, lần nữa nói lại những gì cô vừa hỏi: "Tớ hỏi cậu, cuối tuần sau muốn tớ đến nhà của cậu hay năm nay lại tổ chức sinh nhật ở bên ngoài?"

"À." Thư Di Giai cuối cùng cũng quay trở lại hiện thực, nhìn ánh mắt chờ mong của Vương Kha Nguyệt trả lời: "Vẫn cứ như hai năm trước ở bên ngoài đi, chỗ ở hiện tại của tớ không thích hợp để làm tiệc khuya."

Một tia thất vọng rất nhanh lóe lên trong mắt Vương Kha Nguyệt rồi biến mất. "Thế cuối tuần sau gặp ở chỗ cũ, tớ có chút việc bận rồi nói chuyện sau nhé." Nói xong trực tiếp vẫy tay chào Thư Di Giai rồi nhanh chóng ngắt kết nối.

Tia thất vọng kia tuy ngắn ngủi nhưng Thư Di Giai vẫn kịp nhìn thấy. Cô biết Vương Kha Nguyệt mong muốn được như trước khi thường xuyên đến nhà cô, nhưng Thư Di Giai hiện tại đã không còn là tiểu thư như trước.

Tất cả tài sản của ba mẹ cô trước đây kể cả căn nhà ở phi thuyền trung tâm cũng đều đã bị mang đi thế chấp để trả nợ, cô chỉ có thể dựa vào số tiền ít ỏi còn sót lại của bảo hiểm và làm thêm vài công việc bán thời gian để sinh sống, cứ cách vài tháng lại đổi chỗ ở một lần nhưng đa số đều là thuê ở các phi thuyền cách xa trung tâm, con người phức tạp, an ninh lỏng lẻo vì ở những nơi như vậy giá thuê nhà vô cùng rẻ. Cô không muốn để một đóa hoa thuần khiết như Vương Kha Nguyệt đến những nơi tối tăm đấy, lỡ như có chuyện gì xảy ra cô sẽ ân hận cả đời.

Bạn đang đọc Điện Thoại Ta Có Trò Chơi Mạt Thế sáng tác bởi thuthuthuvuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuthuthuvuong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 15
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.