Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quản lý "mặt nạ".

Phiên bản Dịch · 1203 chữ

Đương nhiên, đây có vẻ như cũng không phải là chuyện xấu. Chu Bạch Du cắt ngang Lăng Hàn Tô thút thít:

- Được rồi, bây giờ hãy nói về khu vực mà ngươi đã thất bại lần trước, một số thông tin miễn phí có thể kể đến.

Một khi giọng điệu dịu đi, Chu Bạch Du dường như trở lại một Chu Bạch Du ôn hoà ban đầu.

Đương nhiên, không có cái gọi là "chuyển đổi tài khoản".

Mặc kệ là một mặt nhảy thoát, hay là một mặt ước thúc bản thân về sau, kỳ thật đều là chính hắn.

Đây không phải nhân cách chia rẽ, chỉ là quản lý "mặt nạ".

Lăng Hàn Tô gật gật đầu, nàng là thật sự quyết định trợ giúp Chu Bạch Du thật tốt, dự định biết gì nói nấy.

Nhưng vừa mới mở miệng, đại não đột nhiên nhói nhói một trận.

Hai người đang ngồi trên ghế sô pha của khách sạn, cơn đau dữ dội ập đến trong nháy mắt, khiến cho Lăng Hàn Tô ôm đầu, cả người nghiêng về phía Chu Bạch Du.

Chu Bạch Du cũng trợn tròn mắt, hắn tin tưởng đây tuyệt đối không phải là thủ đoạn của tiểu cô nương ngốc đơn thuần này, bởi vì vào thời điểm Lăng Hàn Tô ôm đầu, hai mắt Lăng Hàn Tô hiện đầy tơ máu, máu chảy ra từ tai, mũi và miệng.

Tiểu cô nương vốn rất ưa nhìn, đột nhiên trở nên có chút làm cho người ta sợ hãi.

- Hỏng bét...đừng nói chuyện, ngậm miệng lại!

Lăng Hàn Tô đau đớn không thôi, nhưng vẫn gật đầu, ra hiệu mình sẽ nghe lời.

Chẳng qua một khi không mở miệng, an tĩnh lại, loại đau đớn kịch liệt kia rất nhanh liền biến mất.

Chu Bạch Du rút ra mấy chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt Lăng Hàn Tô ——

Ngươi là làm thế nào sống đến cấp hai trở thành Thiên Mục Giả?

Hắn thật sự muốn chất vấn một câu, nhưng nghĩ lại, tiểu cô nương này đại khái là thật sự không muốn giấu diếm cái gì, nghe mình hỏi, liền định nói ra không giữ lại chút nào.

Thế là suýt nữa phát động cơ chế "xoá bỏ".

Người trung gian Lâm tỷ đã từng nói, thông tin chi tiết của mỗi phiên bản, vô luận là phát hành hay là thu hoạch, đều cần thanh toán giá trị tiền trạm.

Cưỡng ép phát hành, liền sẽ bị xoá bỏ.

Nhìn bộ dạng thống khổ của Lăng Hàn Tô, Chu Bạch Du cảm thấy hơi đau đầu.

Một phương diện, cảm thấy đau lòng cho tiểu cô nương này.

Một phương diện khác, cảm thấy mình không thể nương tay, phải tiếp tục dạy dỗ, khiến cho nàng không tin tưởng ai ngoại trừ chính mình.

"Vào trước khi làm nhiệm vụ, phải sàng lọc mối quan hệ người mở đường trước đây của nàng một lần, về sau vị Thiên Mục Giả này, liền xem như chỉ phục vụ cho ta, căn cứ vào nàng thật sự là quá đơn thuần, vẫn là phải nghĩ biện pháp khiến cho nàng trở nên cảnh giác với người khác."

Sau khi biết được các quy tắc từ chỗ của Lâm tỷ, Chu Bạch Du kỳ thật đã đoán được rất nhiều.

Lăng Hàn Tô thế nhưng là Thiên Mục Giả, hơn nữa là Kẻ Nhìn Lén cấp hai, không có một thế lực nào sẽ không coi trọng.

Nhưng ngay cả là tồn tại như thế, cũng bị buộc chỉ có thể dùng phương thức mèo mù vớ cá rán tự cứu.

"Nhưng nàng hiện tại còn sống, ta không thể không cân nhắc người chủ cũ của nàng trước kia, sẽ dùng biện pháp da mặt dày đưa nàng trở về. "

"Đây là một tình huống rất tồi tệ, bởi vì cứ như vậy, ta có khả năng cũng sẽ bại lộ. "

"Nhất định phải triệt để cắt đứt liên lạc của nàng với những người từng lui tới đó. "

Chuyện này, Chu Bạch Du trái lại là cảm thấy không khó.

Lăng Hàn Tô có sẵn cảm giác tội lỗi trời sinh đối với mình, hơn nữa hắn rất rõ ràng...năng lực của Dị Hóa Giả mặc dù tại thế giới hiện thực có vẻ như bị hạn chế.

Nhưng đặc tính sở trường cá nhân lại không có.

Giác quan thứ sáu tuyển thủ, diễn thuyết gia, sự tồn tại của hai đặc tính này, có thể được coi là câu trả lời cho những nghi ngờ lâu nay của Chu Bạch Du——

Vì sao lời nói của mình rất dễ truyền cảm hứng và có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc của người khác.

Có hai loại đặc tính này, dạy dỗ...không, giáo dục một tiểu cô nương, là rất dễ dàng.

Vỗ vỗ lưng của Lăng Hàn Tô, Chu Bạch Du rót một cốc nước nóng cho Lăng Hàn Tô.

- Nào, uống chút nước đi, từ từ thôi.

Lăng Hàn Tô ngoan ngoãn cầm lấy cốc, chậm rãi uống hết.

Chu Bạch Du nhìn thấy thế, có chút buồn cười.

- Ngươi lúc còn nhỏ, có phải hay không thường xuyên bị người vay tiền?

- Đúng vậy...ngươi làm sao biết rõ?

Lăng Hàn Tô tròn xoe mắt nhìn về phía Chu Bạch Du

Tơ máu trong mắt đã biến mất, cơn đau đớn vừa rồi cũng biến mất, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.

Chu Bạch Du cũng âm thầm thở phào một hơi, đoán rằng Lăng Hàn Tô đã không có việc gì:

- Ngươi có thể sống đến hiện tại, còn áo cơm không lo, thật sự là không dễ dàng.

- Bởi vì mọi người mặc dù ban đầu sẽ ức hiếp ta, nhưng về sau đối đãi với ta cũng đều rất tốt.

Câu trả lời này khiến cho Chu Bạch Du sững sờ, lập tức gật đầu đầy ẩn ý.

Chính mình cảm thấy Lăng Hàn Tô rất ngu ngốc...nhưng có lẽ loại chân thành gần như ngu ngốc này, cũng làm cho mọi người trong vòng xã giao của cô gái này đối xử rất tốt với nàng.

Suy nghĩ kỹ một chút, nàng có thể một mực ngốc như vậy, đã nói rõ người tổn thương nàng, kỳ thật không nhiều.

Nếu như cuộc đời lừa dối nàng bằng mọi cách có thể, có lẽ cô gái này sẽ lớn lên với một diện mạo khác.

Nghĩ như vậy, Chu Bạch Du coi như rất không đành lòng. Nhưng hắn không hề từ bỏ ý nghĩ của mình.

Bảy ngày trước, đối với hắn mà nói, thế giới đã triệt để thay đổi.

Cái thế giới này lúc nào cũng có thể trở nên rất tàn khốc, vì sống sót an toàn, hắn muốn xóa bỏ nhiều yếu tố bất ổn:

- Lăng Hàn Tô, nhớ kỹ, ưu tiên đầu tiên là sống sót, ưu tiên thứ hai mới là nghe lời, phải suy nghĩ nhiều hơn. Đừng có kích động, mà quên đi quy tắc trò chơi.

Bạn đang đọc Điểm Chênh Tận Thế (Bản Dịch) của Canh Tòng Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentuyetmy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 219

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.