Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không quay về cũng tốt

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Khúc Tiểu Tây cười: “Còn gì thì chú cho cháu cái đó! Nhà chú cái gì ăn chẳng ngon.”

Cô dẫn Túc Bạch vào chỗ, khoe: “Mùa đông em thích tới nơi này.”

Nếu là ngày hè thì lại không chịu được được.

Bổ quá dễ chảy máu cam lắm.

“Món dạ dày dê xào cay nhà họ ăn rất ngon, mỗi tội chúng ta tới muộn nên chắc hết rồi……” Khúc Tiểu Tây lải nhải.

Túc Bạch ngồi đối diện cô, nhìn gương mặt tươi cười của cô cũng cười theo.

Khúc Tiểu Tây biết Túc Bạch sức ăn tốt nên gọi khá nhiều món, gọi xong mới nói: “Bằng này đủ rồi.”

Cô quay sang nhìn Túc Bạch, lúc này mới phát hiện ra hôm nay anh diện đồ vô cùng trang trọng. Một bộ tây trang cộng thêm áo sơ mi trắng, đây không phải phong cách ăn mặc thường ngày của anh.

À không đúng, cũng không thể nói bình thường anh không mặc như vậy được, khi nào anh đi làm cũng mặc đồ lịch sự như thế. Tuy nhiên người này kiêm quá nhiều công việc nên những lúc Khúc Tiểu Tây gặp anh đa phần đều thấy bộ dạng lôi thôi.

Cô nói: “Hôm nay anh đi xem mắt à?”

Túc Bạch: “…… Người ta đi xem mắt mà lại chờ anh lâu như vậy?”

Khúc Tiểu Tây khóe miệng ngéo một cái: “Vậy thì không. Có điều hôm nay anh diện đồ đẹp quá. Một chút cũng không giống với bình thường.”

Nói tới đây, cô nhìn thoáng qua bên ngoài cửa: “Anh còn lái xe nữa.” Cô mỉm cười trêu chọc: “Anh lại mượn xe? Đồ quý như vậy, ai cứ luôn co anh mượn thế?”

Túc Bạch nghiêm túc nhìn Khúc Tiểu Tây nói: “Anh tự mình mua.”

Khúc Tiểu Tây: “A?”

Cô ngây ngẩn cả người, nhìn Túc Bạch phát ngốc.

Túc Bạch bình tĩnh: “Anh tự mình mua, hôm nay mới vừa lấy.”

Khúc Tiểu Tây: “……”

Cô nói lắp: “Em em em, trời ạ, anh mua xe?”

Túc Bạch ừ một tiếng: “Anh cảm thấy nếu có cái xe thì cũng tiện hơn nhiều. Vừa lúc trong tay anh có tiền nên anh mua luôn. Anh thấy cũng được.”

Khúc Tiểu Tây: “Được quá ấy chứ.” Cô cười tủm tỉm: “Không nghĩ tới anh đổi quần áo mới để đi lấy xe.”

Túc Bạch bất đắc dĩ cười nói: “Không phải.”

Anh nhìn vào đôi mắt to của Khúc Tiểu Tây: “Người anh đi gặp là……” Tạm dừng một chút mới nói: “Là anh trai anh.”

Khúc Tiểu Tây: “!!!”

Cô không thể tin nhìn Túc Bạch: “Anh trai anh? Anh trai nào của anh?”

Anh trai của Túc Bạch thật có nhiều cách nói.

Túc Bạch: “Từ Sơn Tây tới.”

Khúc Tiểu Tây nháy mắt hiểu rõ, a một tiếng thật dài: “Vậy anh……”

Cô chớp chớp mắt, Túc Bạch rũ mắt xuống, đáp lời: “Bọn anh cũng chẳng có gì để nói với nhau. Anh ta qua đây có việc, thuận tiện ghé thăm anh, bọn anh cũng đã nhiều năm không gặp rồi. Nhìn nhau một cái, chào hỏi một câu, biết người kia vẫn còn sống là xong.”

Khúc Tiểu Tây trộm liếc mắt nhìn Túc Bạch một cái, thấy biểu tình của anh không thay đổi gì.

Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng cười chút: “Anh ta không phải tới tìm anh về nhà chứ?”

Nghĩ đến Túc Bạch có thể sẽ rời đi, đột nhiên tim Khúc Tiểu Tây đập nhanh vài phần, có một chút cảm xúc không vui bỗng nảy lên trong lòng. Có điều rất nhanh cô đã đè ép cảm giác khác lạ này xuống, tiếp tục truy hỏi: “Anh ta không muốn cho anh về nhà à?”

Túc Bạch: “Anh ta vì sao phải để anh về nhà? Năm đó lúc anh rời khỏi, mọi người đều nói rất tốt, đi rồi thì đừng có về.”

“Đây không phải lời nói lúc tức giận của cha anh sao? Có lẽ……”

Túc Bạch đột nhiên nhìn Khúc Tiểu Tây, cực kỳ nghiêm túc: “Không có có lẽ, chính là như vậy.”

Khúc Tiểu Tây: “A?” Cô cắn môi, nhẹ giọng: “À à à.”

Túc Bạch: “Bọn anh không qua lại gì với nhau, mà cũng chẳng cần qua lại làm gì. Kể cả có ngày lễ Tết đi chăng nữa bọn anh cũng không khỏi thăm nhau một câu. Chuyện của bên đó anh không quản, chuyện của anh cũng không cần họ phải quan tâm. Cho nên bọn họ sẽ không tìm anh về, có tìm thì anh cũng không về.”

Đột nhiên đuôi lông mày Túc Bạch nhướn cao, nhìn Khúc Tiểu Tây hỏi: “Em lại sốt ruột cái gì?”

Khúc Tiểu Tây: “A?”

Thấy vẻ mặt ngây thơ của cô, Túc Bạch cười: “Không sao đâu.” Anh thấp giọng nói: “Anh cùng ông già bên kia coi như đã hoàn toàn chia cắt, tuyệt đối không gặp lại. Chỉ có anh cả anh thì cứ mỗi năm sẽ gặp nhau một lần. Đối với ông già thì việc nuôi bọn anh chẳng khác gì đầu tư, trứng gà không thể đặt chung trong một cái rổ được. Mà bọn anh đều là trứng gà. Mỗi quả trứng gà bọn anh khi ra đời đã có mục đích riêng. Cho nên từ sớm bọn anh đã có sự ăn ý với nhau, về cơ bản sẽ không gặp nhiều.”

Khúc Tiểu Tây hiểu ra, cô nhẹ giọng: “Trách không được.”

Cô a một tiếng, nếu nói những 'người nhà' ở Bắc Bình là thân nhân với anh thì thực tế cũng chẳng có quan hệ huyết thống. Trái lại người nhà bên Sơn Tây lại khác, họ là cha ruột, anh trai cùng cha khác mẹ với anh.

Không có lý nào không thể qua lại được.

Nhưng bây giờ nói thì Khúc Tiểu Tây hình như đã hiểu ra.

Đây coi như cách bảo tồn một chút quan hệ huyết mạch còn lại?

Khúc Tiểu Tây ban đầu thấy không thể lý giải, trên thực tế cô lại hiểu. Những năm này người ta đều cực kỳ coi trọng những việc như vậy.

Cô nói: “Anh không quay về cũng là chuyện tốt.”

Bạn đang đọc (Dịch) Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Xiaoxing305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.