Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1394 chữ

"Tôi thấy dị năng giả với tà thần vực ngoại chắc chả liên quan, chỉ là kết quả đột biến gen bình thường thôi, đồng thời xác suất quá nhỏ, có khi xác suất trúng số còn cao hơn ấy chứ... Với cả, năm ngoái thủ khoa của Sô Ưng tinh chẳng phải cũng là dị năng giả đó sao? Có thấy ai cấm cản hay kì thị gì đâu..."

Lưu Vĩ ngoài mặt thì tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng thì như sóng đánh cuồn cuộn.

Hắn nhớ đến tà giáo đồ áo đen đột nhiên tìm tới cửa gạ gẫm hắn gia nhập, còn hứa hẹn sẽ cho hắn tỉnh một loại dị năng huyết nhục!

"Cương Thiết Thể Phách" hay "Siêu Tốc Tái Sinh" gì cũng được, dù là "Lực Lượng Bội Tăng" cỏn con nhất cũng quá ngon lành cho một võ giả rồi!

Một khi thu hoạch được, tiến độ luyện võ tiến triển cực nhanh cũng không phải là không có khả năng!

Nói gì thì nói, dù chỉ là dị năng cấp thấp "Lực Lượng Bội Tăng" thôi thì đặt ở cổ đại cũng được gọi là "Thiên Sinh Thần Lực", kiểu như dị bẩm thiên phú võ đạo kỳ tài ấy!

Thật sự là hắn đang do dự...

Nhưng mà, siêu năng lực thức tỉnh tự nhiên còn đỡ, chứ kiểu "ép chín" thế này thì chắc chắn có liên quan đến tà thần vực ngoại rồi.

Dính vào mấy thứ đó thì coi như tiêu đời!

"Nhưng mà... Không có siêu năng lực thì làm sao vượt qua được A Tinh?"

"Không vượt qua được A Tinh thì làm sao đỗ đại học? Làm sao thoát khỏi huyết nhục chiến trường này?"

"Làm sao... để Liên Nghi để ý đến mình?"

Lưu Vĩ siết chặt nắm đấm.

"Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này, hay là... cậu đã thức tỉnh rồi à?"

Phương Tinh đột nhiên nhìn Lưu Vĩ, ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Nếu như thức tỉnh thì tốt rồi nhỉ...", Lưu Vĩ thản nhiên buông lời.

Hắn vẫn đang phân vân, chưa chịu "ban phước" cho mình, nên cũng chẳng lo lắng gì.

Dù có đi khám sức khỏe, làm xét nghiệm gen các kiểu, chắc chắn cũng chẳng kiểm tra ra gì.

"Ừ thì... Tự chủ thức tỉnh dị năng mặc dù nguy hiểm, nhưng với những đứa như chúng ta, muốn thành công thì phải liều một phen...", Phương Tinh nói.

"Thà làm dị năng giả còn hơn làm bia đỡ đạn", Hắn nói tiếp.

"Biết đâu dị năng giả xuất hiện là quy luật tự nhiên, còn liên bang thì chỉ lo bò trắng răng",

Phương tinh cảm thấy vị bạn học này có thể thật sự đã thức tỉnh dị năng gì đó, nên chuyển lời, mang theo một tia an ủi.

Nhưng lời an ủi này lại chọc vào lòng tự ái của Lưu Vĩ.

"Ừ thì... nếu có thì tốt", Lưu Vĩ lẩm bẩm.

Hắn vốn còn do dự, nhưng thấy các bạn học tiến bộ vượt bậc, nhất là Phương Tinh cũng xuất thân như mình mà giờ đã vượt mặt, Lưu Vĩ quyết tâm.

"Dù có rơi xuống vực thẳm, mình cũng phải nhìn thấy được ánh sáng le lói một lần!"

Dị thế giới:

Trại tạm:

Anh chàng Phương Tinh mở chiếc laptop thông minh second-hand mua ở chợ trời ra.

"Bắt đầu truyền dữ liệu!"

Mười ngón tay bay như múa trên bàn phím, từng khung hình hiện lên.

Có cả đống video quay bằng máy bay không người lái hình chim với mấy con bọ giám sát ghi lại hình ảnh lẫn âm thanh.

"Chà, đúng là xã hội nông nghiệp cổ đại... Kỹ thuật trồng trọt thô sơ quá."

Màn hình toàn cảnh cày cuốc.

Nhìn mấy "nông phu" mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời đổ mồ hôi như mưa, Phương Tinh im lặng.

Vì mấy "nông phu" này ít nhất cũng là võ giả nhất nhị cảnh, thậm chí có cả cao thủ Phác Ngọc Cảnh đều có!

May mà mấy võ giả Ngọc Phác cảnh ở đây cảnh giác kém, hoặc là nói căn bản chưa thấy thiết bị quay lén bao giờ nên chưa phát hiện ra gì.

Mấy võ giả nông phu này phần lớn thời gian đều đang trầm mặc làm việc, mặt mũi đờ đẫn không có chút sinh khí nào.

Thi thoảng mới buôn được với nhau vài câu.

Sau bao ngày thu thập, từ khẩu hình đến phát âm, dữ liệu đã đủ.

Việc của Phương Tinh là để máy tính xử lý, rồi học thứ tiếng mới này!

'Tiếc là không có thiết bị học tập, nhưng học thứ này cũng chẳng mất mấy thời gian cho mấy...'

Dù sao cũng là học sinh giỏi, Phương Tinh vẫn tự tin lắm.

Tu luyện võ đạo thật ra chính là một loại tiến hóa, trí nhớ với tư duy đều tăng vù vù theo cảnh giới!

"Võ giả ở đây chỉ biết làm ruộng với hót phân, nếu không liền đi hoang dã mạo hiểm à?"

Vừa xem máy tính xử lý dữ liệu, Phương Tinh vừa xem lại mấy cảnh quay, cố tìm hiểu hệ sinh thái võ giả ở đây.

Hắn thấy võ giả làm ruộng, vận chuyển xe chở phân, còn có mạo hiểm, phần lớn võ giả nào cũng khổ, chỉ có võ giả Phác Ngọc Cảnh thì đỡ hơn chút.

"Ngoài ra còn có mấy người địa vị cao hơn..."

Phương Tinh mở một đoạn quay từ xa, thấy một nam tử trung niên mập mạp mặc tơ lụa bào phục, cách ăn mặc giống như viên ngoại, đi từng nhà thu đồ, từ gạo, quặng, thảo dược, đến cả tinh sa..

Cuối cùng chất đầy mấy xe chở đi, có cả võ giả Ngọc Phác hộ tống, nhưng trước mặt viên ngoại này, rõ ràng là thấp hơn một bậc, lộ ra phi thường có lễ phép, thậm chí có chút cung kính.

Đây không chỉ là chênh lệch địa vị, mà còn là thực lực!

Viên ngoại này, có vẻ như có năng lực hạ vài võ giả Ngọc Phác cảnh!

"Phù chú..."

Phương Tinh nghĩ đến phù lục mà lão đại của nhóm thám hiểm bốn người đã dùng, cùng với hình ảnh của Kim Chung Tráo, trong lòng âm thầm có phán đoán.

"Việc cấp bách hiện tại là học ngôn ngữ địa phương, sau đó thay quần áo, thử tiếp xúc..."

Hắn nhìn màn hình máy tính, thấy tiến độ giải mã được đánh dấu là 'Ngôn ngữ dị giới' chưa đến 10%.

"Vẫn còn thời gian, hả?"

Đúng lúc này, chiếc máy bay không người lái Sơ Hào mà Phương Tinh ra lệnh tuần tra giám sát lại truyền về một bức ảnh.

Trong bức ảnh, một nữ tử quần áo rách nát, người đầy vết máu, đang hoảng loạn chạy trốn.

Nhìn hướng đi, chỉ vài phút nữa, nàng sẽ phát hiện ra chỗ cắm trại tạm thời!

"Hửm? Lại là chiến lợi phẩm của con lợn rừng đó?"

Phương Tinh cau mày.

Con thú hoang gần đó có thực lực quả thực kinh người.

Ngoại trừ lão đại của nhóm bốn người Ngọc Phác cảnh trước đó dựa vào sức mạnh của phù lục để trốn thoát thì những người hái thuốc khác gặp phải đều chết chắc, quả thực là sát thủ của người hái thuốc.

Thậm chí cả xác của những người hái thuốc đó cuối cùng đều rơi vào bụng lợn rừng, chết không toàn thây.

Nữ tử này không cần nhìn cũng biết, chắc chắn cũng là người hái thuốc, bị con lợn rừng đó dồn đến đường cùng.

"Nhưng sao lại chạy đến chỗ mình?"

Phương Tinh cảm thấy hơi đau đầu.

"Nhìn dáng người tốc độ, hẳn là chưa đến tam cảnh, là nhị cảnh võ giả... Trên người chắc cũng không có vật nguy hiểm gì, nếu không thì dù chỉ có một tấm phù lục cũng không đến mức bị con lợn rừng đó dồn đến mức này."

Hắn thở dài, để bộ đồ bảo hộ che kín toàn thân, không bỏ sót cả mắt, tai, mũi, miệng, rồi cầm lấy dùi cui điện: "Đi xem sao..."

...

Bạn đang đọc [Dịch] Tinh Không Chức Nghiệp Giả của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.