Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là gà mái

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

"Rất tốt." Tề Hạ gật đầu. "Tôi nhất định phải sống sót ở đây. Nếu ai cản đường, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."

Câu nói này khiến mọi người có mặt đều bị dọa cho phát sợ, ánh mắt Tề Hạ cực kỳ giống như một kẻ sát nhân.

Xem ra hắn thực sự sẽ giết người.

Ngay cả Kiều Gia Kình, người luôn cười toe toét, lúc này cũng trở nên nghiêm túc.

Một nghi vấn không khỏi hiện lên trong đầu hắn -

Tề Hạ rốt cuộc là người như thế nào vậy?

Trải qua sự thay đổi này, mọi người ngoan ngoãn đứng dậy như những con cừu non rồi đi đến phía sau tấm sắt.

Thấy vậy, Tề Hạ cũng từ từ buông tay, người đàn ông trung niên cùng kính cận run rẩy dìu nhau.

Tề Hạ biết mình đã đạt được mục đích, giờ hắn là người lãnh đạo duy nhất của nhóm này.

"Anh định làm sao làm cho tất cả mọi người đều sống sót hả?" Một cô gái hơi mập hỏi.

"Một câu là có thể nói rõ." Tề Hạ từ từ trả lời. "Câu trả lời là 'Diều hâu bắt gà con'."

"Diều hâu... bắt gà con?" Mọi người có vẻ không hiểu.

"Bây giờ cả ba vai đều đã có rồi." Tề Hạ đưa tay chỉ con gấu đen ở phía xa rồi nói, "Đại bàng."

Sau đó, hắn chỉ vào hai người đàn ông cùng năm người phụ nữ đang lúng túng, "Gà con."

Cuối cùng, hắn liếc nhìn Kiều Gia Kình, "Gà mẹ."

"Gà mẹ cái đầu anh..." Kiều Gia Kình vẻ mặt ghét bỏ. "Có thể đổi tên khác được không?!"

Lúc này mọi người đã hiểu ra.

Tấm sắt trên mặt đất rất nặng, muốn dùng nó để chống lại gấu đen thì cách tốt nhất là lăn trên mặt đất, nhưng diện tích tấm sắt có hạn, độ linh hoạt cũng rất kém, một khi mọi người phân tán, tình hình sẽ trở nên nguy hiểm.

Cách tốt nhất là để một người di chuyển tấm sắt, những người còn lại xếp thành hàng dọc phía sau.

Mà chính trong lúc mọi người đang suy nghĩ, con gấu đen đã đến gần, lúc này trong mắt nó dường như không có mục tiêu nào khác, chỉ nhìn chằm chằm Kiều Gia Kình.

"Nó đến rồi!" Tề Hạ khẽ ra hiệu với Kiều Gia Kình.

Nghe vậy, Kiều Gia Kình lập tức duỗi thẳng hai chân ra sau, toàn thân nghiêng một góc nhọn, dùng vai chống đỡ tấm sắt.

Giây tiếp theo, con gấu đen vung cánh tay thô bạo của mình đập mạnh vào tấm sắt.

"Boong!"

Một tiếng động lớn vang lên, cú tấn công của gấu đen bị bật ra, cả nó cùng Kiều Gia Kình đều lùi lại một bước.

Cũng may, Kiều Gia Kình đã chuẩn bị sẵn tư thế phòng thủ, nếu không thì cú đánh này dù không làm vỡ tấm sắt thì cũng đủ để nghiền nát hắn thành bánh thịt rồi.

Đám người thấy thế không ổn, liền vội vàng xếp hàng chặt chẽ hơn.

Bốn người đàn ông đứng trước, năm người phụ nữ đứng sau.

Người đàn ông trung niên cũng ngoan ngoãn túm lấy áo Tề Hạ.

"Này, lừa đảo, còn bao nhiêu cú tấn công như vậy nữa...?"

Tề Hạ liếc nhìn đồng hồ treo tường ở đằng xa, nói: "Yên tâm, chỉ còn bảy phút nữa."

"Bảy..." Kiều Gia Kình sững sờ, "Chết tiệt, vậy chẳng phải mới vừa bắt đầu sao?!"

"Gấu đen không có sức bền tốt." Tề Hạ nói, "Tôi không tin nó sẽ tấn công liên tục trong thời gian còn lại, chỉ cần vượt qua giai đoạn đầu là được, đừng mất cảnh giác."

Con gấu đen điều chỉnh tư thế, liên tục di chuyển sang một bên.

Tề Hạ cũng kéo áo Kiều Gia Kình, kiểm soát hướng của hắn, khiến tấm sắt lăn trên mặt đất.

Hành động này quả thật đang làm khó con gấu đen.

Mặc dù nó có sức mạnh hủy diệt, nhưng xét cho cùng nó không thuộc dạng săn mồi nhanh nhẹn, không thể lập tức phát động tấn công từ bên cạnh, chỉ có thể liên tục di chuyển cơ thể to lớn của mình.

Nhưng dù nó di chuyển đến vị trí nào thì tấm sắt cứ luôn đối diện với nó.

"Gừ..."

Gấu đen liên tục gầm gừ, nó đã đi vòng quanh mọi người một vòng, nhưng vẫn không thể tìm thấy lỗ hổng nào để tấn công.

Trên thực tế, "Diều hâu bắt gà con" có một phương pháp rất dễ phá giải, đó là "diều hâu" đột ngột đổi hướng, ví dụ như "diều hâu" luôn di chuyển sang phải đột ngột di chuyển sang trái, đội "gà con" ở cuối hàng sẽ bị bắt lại do quán tính di chuyển.

Đây là chiến thuật mà tất cả mọi người đã rút ra sau khi chơi nhiều lần lúc nhỏ, Tề Hạ không tin con gấu đen trước mặt có thể nghĩ ra một chiêu thức thông minh như vậy trong thời gian ngắn được.

"Tốt... rất tốt..." Tề Hạ lẩm bẩm, "Cứ tiếp tục như vậy..."

Lúc này, người sau kéo người trước, mặc dù hàng dài nhưng đều giữ khoảng cách an toàn tuyệt đối với gấu đen.

"Cách của anh có khi thật sự hiệu quả nha..." Kiều Gia Kình nói nhỏ, "Chỉ là tôi hơi mệt..."

"Cố chịu thêm chút nữa." Tề Hạ nói, "Hơn sáu phút, sẽ nhanh thôi."

"Nhưng dù sao tôi cũng đã một ngày một đêm không ăn gì rồi, tôi..."

"Nó đến rồi!!" Tề Hạ hét lớn.

Kiều Gia Kình lập tức điều chỉnh trọng tâm, hạ thấp toàn thân, lại một lần nữa va chạm với gấu đen.

"Boong!!"

Lần này lực rõ ràng lớn hơn lần trước, Kiều Gia Kình suýt chút nữa bị đánh ngã cả người lẫn tấm sắt.

"Cái ngữ này thật sự không dừng mà!!" Người đàn ông trung niên căng thẳng hét lớn, "Này! Thằng nhóc phía trước, cậu phải giữ vững đấy!"

"Má nó, ong đến mà giữ thử đi!" Kiều Gia Kình tức giận mắng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân bị chấn đến đau nhức, xương cốt như muốn vỡ vụn.

Gấu đen thấy cú đánh toàn lực của mình vẫn không phá vỡ được hàng phòng thủ thì tỏ ra rất tức giận.

Nó dừng lại một chút rồi bắt đầu từ từ lùi lại.

"Chuyện gì vậy?" Kính cận hỏi, "Nó bỏ cuộc rồi sao?"

Tề Hạ hơi nhíu mày, cảm thấy không ổn.

Lùi lại?

"Tệ rồi!"

Hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cũng lập tức hạ thấp người xuống, cùng với Kiều Gia Kình chống đỡ tấm sắt, lại quay đầu nói với người đàn ông trung niên: "Này! Ông đến kiểm soát hướng đi!"

"Hả?"

Dù có chút khó hiểu nhưng người đàn ông trung niên cũng biết tấm sắt trước mặt đại diện cho mạng sống của mọi người nên không dám lơ là, chỉ có thể bắt chước hành động của Tề Hạ lúc nãy, kéo quần áo của hai người, điều khiển hướng của tấm sắt.

Như Tề Hạ dự đoán, con gấu đen lùi lại không phải là bỏ cuộc, mà là chuẩn bị chạy đà tăng cường sức tấn công.

"Nó chuẩn bị dốc toàn lực." Tề Hạ liếc nhìn Kiều Gia Kình bên cạnh, nói, "Lần này nếu có thể cản được, chúng ta tám chín phần mười sẽ sống sót."

"Câu đó của anh nói cũng như không." Kiều Gia Kình bất lực lắc đầu, "Vấn đề của chúng ta bây giờ là không biết có thể cản được hay không!"

Con gấu đen liên tục lùi lại, mắt thấy đã lùi đến sát tường.

Người đàn ông trung niên đang điều khiển hướng nhìn thấy cảnh này, không khỏi nuốt nước bọt.

Một cú đánh tại chỗ của con gấu đen đã đủ chí mạng rồi, nếu cộng thêm chạy đà, lại đè toàn bộ trọng lượng của mình lên, chỉ dựa vào tấm sắt này liệu có thể cản được cú lao tới của nó không?

"Gã béo!" Kiều Gia Kình hét lớn, "Lúc nó tấn công thì nhớ nói một tiếng đấy!"

Nhưng lúc này người đàn ông trung niên như không nghe thấy gì, nhãn cầu nhanh chóng chuyển động, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Con gấu đen cào cào móng vuốt trên mặt đất, đột nhiên bắt đầu tăng tốc.

Người đàn ông trung niên thấy vậy cũng không do dự nữa, trực tiếp bỏ rơi mọi người chạy về phía một khoảng đất trống phía sau.

"Này... thằng kia!" Kiều Gia Kình còn chưa kịp chửi đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên, liền chỉ có thể vội vàng cúi thấp người.

Lúc này kính cận bỗng đứng dậy, kéo áo Tề Hạ, hét lớn: "Hướng không đúng lắm! Sang phải thêm chút nữa!!"

Tề Hạ cùng Kiều Gia Kình đồng thời trợn to mắt: "Không kịp điều chỉnh hướng rồi! Cố giữ!"

Vừa dứt lời, hai người cảm giác như bị một chiếc xe tải đang lao tới đâm vào, cơ thể mình cùng với tấm sắt bay lên không trung, không kiểm soát được mà bay về phía sau nửa mét rồi nặng nề ngã xuống đất.

Lần va chạm này không chỉ khiến cả đội ngã lăn lộn, mà còn làm tấm sắt bị đụng ngã, đè lên người cả hai.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập Nhật Chung Yên của Sát Trùng Đội Đội Viên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.