Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Tật Giật Mình

Phiên bản Dịch · 1654 chữ

Đêm khuya, trên con đường vắng vẻ, Trần Triệt càng chạy càng nhanh.

Theo như kế hoạch của hắn, sau khi giết chết Lưu A Cẩu, hắn sẽ đợi có người phát hiện chuyện khác thường, rồi mới nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.

Làm như vậy sẽ khiến nhân chứng có ấn tượng hung thủ là một kẻ vô cùng khỏe mạnh.

Nhưng lúc này đây, hắn lại thực sực chạy trốn.

Bởi vì… không hiểu sao, hắn luôn có cảm giác có một luồng gió âm đang đuổi theo phía sau mình.

- Hình như là tà ma…

Trần Triệt lẩm bẩm, đồng thời, vô thức lấy từ trong ngực áo ra một khối đá Liệt Dương, cầm trên tay.

Theo lý mà nói, thường thì tà ma sẽ không dám đến gần những người có mang theo đá Liệt Dương bên mình.

Vậy… luồng gió âm phía sau là thế nào đây?

Chẳng lẽ Lưu A Cẩu đã biến thành tà ma?

Không thể nào, không thể nhanh như vậy được!

Hẳn là…

Bỗng, một ý nghĩ vụt qua trong đầu Trần Triệt.

Theo như ký ức của nguyên chủ, trên thế gian có một loại người, bởi vì đã hết đường xoay sở, hoặc cũng có thể vì một số nguyên nhân khác, những người này đã nương nhờ vào tà ma, bọn họ được gọi là Nhân Trành.

Tà ma sợ đá Liệt Dương, nhưng nhân trành thì không.

Vì vậy, tà ma lệnh cho những người này đi trộm đá Liệt Dương, kế đó, chúng sẽ xâm nhập vào những ngôi nhà bị mất đi sự bảo hộ của đá Liệt Dương, sau đó hút sạch tinh khí của người trong nhà.

Có lời đồn, dưới trướng một số tà ma hùng mạnh có hơn trăm nhân trành, thậm chí có thể lập thành giáo phái.

Đám nhân trành này có thể tụ tập bên ngoài thành, sống cuộc đời thổ phỉ, hoặc có thể ẩn nấp trong thành, phối hợp với tà ma hại người.

Hiển nhiên, trở thành nhân trành sẽ nhận được không ít lợi ích từ tà ma, ví dụ như tiền tài…

- Rất có thể Lưu A Cẩu là nhân trành, và kẻ đang truy đuổi ta chính là chủ nhân của hắn ta… - Càng nghĩ, Trần Triệt càng thấy có khả năng.

Nếu Lưu A Cẩu là nhân trành, vậy thì có thể giải thích được vì sao hắn ta lại chọn cách thức trộm đá Liệt Dương để báo thù.

Thật ra, mục đích của tên kia chính là mở đường cho tà ma, còn báo thù chỉ là tiện tay mà thôi.

Đồng thời, cũng có thể giải thích được vì sao hắn ta lại có nhiều tiền như thế.

- Tên khốn kiếp! Đúng là chết chưa hết tội! – Trần Triệt nghĩ mà sợ, thông thường, nếu đá Liệt Dương bị trộm, tuy có khả năng bị tà ma xâm nhập, nhưng phát hiện kịp thời thì vẫn có thể cứu vãn được.

Trái lại, nếu kẻ trộm là nhân trành, chắc chắn, tà ma sẽ xâm nhập ngay đêm hôm đó.

Nói cách khác, nếu như đêm đó Lưu A Cẩu thực hiện được mục đích, hắn và mẫu thân ắt sẽ bị tà ma sát hại.

...

- Ta không tin ngươi có thể làm gì được ta! – Trần Triệt nắm chặt đá Liệt Dương trong tay, đồng thời vận hành Thổ Nạp Pháp, cố hết sức phóng thích khí huyết bản thân.

Tà ma không chỉ sợ đá Liệt Dương, mà chúng còn sợ những người khí huyết tràn đầy.

Nếu tà ma còn cần Lưu A Cẩu giúp đỡ trộm đá Liệt Dương, nói rõ, bản lĩnh của nó có hạn.

Hiện tại, nó đuổi theo hắn chỉ để dọa nạt mà thôi.

Miễn là hắn không hoảng sợ, mọi chuyện sẽ ổn.

...

Sự thật đúng như Trần Triệt nghĩ.

Luồng gió âm kia chỉ theo sau hắn, chứ không dám đến gần, độ khoảng 15 phút sau, nó đã hoàn toàn biến mất.

...

Sáng hôm sau.

Cạnh cống thoát nước gần ổ ăn mày, một lão bộ khoái tóc điểm hoa râm, khoác trên mình quan phục màu đen đang bịt mũi xem xét thi thể dính đầy uế vật của Lưu A Cẩu.

Lão bộ khoái này tên là Lý Đức, đã làm việc tại nha môn được gần 30 năm.

Đứng cạnh ông ta là một bộ khoái còn khá trẻ, người này đang báo cáo tình tiết vụ án.

- Đầu nhi, người chết là Lưu A Cẩu, một tên ăn mày ở gần đây. Từ dấu vết hiện trường để lại, có lẽ đêm qua, trong lúc đi tiểu đêm, hắn ta đã bị người đánh lén, hơn nữa còn là một kích trí mạng… Về phần hung khí thì… nghi ngờ là một con dao găm.

Lý Đức cẩn thận xem xét vết thương cực lớn ở bụng Lưu A Cẩu, thái độ ông ta vô cùng bình thản.

Theo như kinh nghiệm của ông ta, phần lớn những vụ án mạng xảy ra ngoài thành đều do đám mãng phu gây nên, chỉ cần tìm ra động cơ gây án, kế đó điều tra chứng cứ ngoại phạm, cộng thêm lời khai của nhân chứng là có thể phá án.

Có lẽ chỉ mất khoảng 1 tiếng là xong.

Tuy rằng người chết là một tên ăn mày, không đáng kể đến, nhưng hiện tại phía nha môn đang rất cần lao động khổ sai.

Tốn một chút thời gian để bắt về một tên lao dịch, coi như có cái để báo cáo, tính kiểu gì cũng thấy có lợi.

- Lưu A Cẩu này có từng xảy ra tranh chấp với ai không? – Lý Đức quay đầu hỏi.

Lưu A Cẩu là ăn mày, trước tiên, có thể loại trừ khả năng giết người cướp của.

Không phải vì tài vật, thì ắt hẳn là có tư thù.

- Có, hôm trước, Vương Chấn của bang Thiên Lang vừa đâm hắn một đao… tuy nhiên, hiện giờ Vương Chấn đang ở trong lao, không thể là hắn ta được. – Bộ khoái trẻ liền đáp.

- Ồ? Sao Vương Chấn lại đâm hắn? – Lý Đức cảm thấy hứng thú.

- Nghe đồn là vì Lưu A Cẩu và cháu trai bên ngoại của Vương Chấn có xích mích… hắn ta sợ Lưu A Cẩu báo thù nên ra tay trước diệt mầm tai họa…

- Cháu trai bên ngoại của Vương Chấn…

Lý Đức lẩm bẩm, dường như tìm được điểm mấu chốt.

Lúc này, bộ khoái trẻ lại nói:

- Đầu nhi, hung thủ không thể nào là cháu trai của Vương Chấn được. Ta đã điều tra rồi, người cháu trai này tên là Trần Triệt, là một thư sinh tay trói gà không chặt, hơn nữa còn là một người ngay thẳng, sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Lý Đức trầm tư trong chốc lát, rồi lắc đầu:

- Chưa hẳn, thư sinh thì thế nào? Thư sinh không thể giết người được à? Hơn nữa, thù oán giữa bọn họ đã đến mức phải động đao động thương, nếu vậy, chuyện Trần Triệt ra tay với Lưu A Cẩu cũng là điều dễ hiểu.

Bộ khoái trẻ vẫn tỏ vẻ không tin, nói thêm:

- Đầu nhi, ta vừa tra hỏi nhân chứng… người nọ nói hung thủ đã dùng một chân đá thi thể Lưu A Cẩu xuống cống, rồi nhanh chóng bỏ chạy, hơn nữa, hắn ta chạy rất nhanh… Trong khi Trần Triệt chỉ là một thư sinh, chưa kể, vì bị rớt trong kỳ thi huyện lần trước, hắn đã ốm nặng một trận, hắn không làm được như vậy đâu!

Nghe vậy, Lý Đức sững sờ.

Chỉ dùng một chân đá thi thể xuống cống… rồi còn chạy trốn cực nhanh…

Quả thật… đây không giống việc mà một thư sinh yếu đuối có thể làm.

Nhưng nếu không phải Trần Triệt giết, vậy thì là ai?

- Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, đưa ta đến nhà Trần Triệt xem thử… nói gì đi nữa thì hắn cũng là người có động cơ gây án lớn nhất.

Lý Đức đứng lên, liếc nhìn thi thể Lưu A Cửu trên mặt đất, rồi phất phất tay:

- Mang cái xác này đến nghĩa trang trước đi!

...

Sau khi thu xếp thi thể của Lưu A Cẩu xong xuôi, hai người đi thẳng đến thành đông, khoảng nửa giờ sau, bọn họ đã đứng trước con hẻm nhỏ tiến vào Trần gia.

- Đầu nhi, chính là nhà này! – Sau khi đi vào hẻm, bộ khoái trẻ liền đi đến trước một ngôi nhà, giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

Thấy vậy, Lý Đức vội ngăn lại:

- Đừng gấp, thử hắn trước đã!

Nghe vậy, bộ khoái trẻ ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu.

Ngay sau đó, vẻ mặt hai người bỗng trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng lộ rõ sự sắc bén.

Tục ngữ có câu: Có tật giật mình!

Nếu Trần Triệt thật sự có liên quan đến vụ án này, một khi nhìn thấy quan sai đến tìm mình, chắc chắn hắn sẽ hoảng hốt, từ đó để lộ sơ hở.

Đến lúc đó, bọn họ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra manh mối.

Sau khi điều chỉnh sắc mặt ổn thỏa, hai người liếc nhìn nhau, kế đó, Lý Đức dẫn đầu đi đến trước cổng nhà họ Trần.

Ngay khi ông ta chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên, trong cái sân cũ nát kia vọng ra tiếng ho yếu ớt.

- Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…

- Khụ khụ khụ…

Nghe thấy âm thành này, Lý Đức khẽ cau mày, vốn định gõ cửa thật mạnh, không hiểu sao lại chủ động giảm lực.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Yếu Mà! của Vũ Tam Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhattieuhongtran
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.