Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trại nuôi sủng vật

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Chương 6: Trại nuôi sủng vật Cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên là do cha mẹ một tay quản lý, không thuê ai khác, Trương Tử An biết rõ việc quản lý sủng vật hàng ngày phiền phức như thế nào. Mỗi sáng đúng 5 giờ, cha mẹ sẽ rời giường để quét tước cửa hàng, dọn dẹp lồng sắt, cho sủng vật đi tắm , cho ăn, kiểm tra tình trạng sức khỏe, hết thảy để khách đến nhận thú nuôi trong tình trạng tốt nhất.

Trương Tử An chỉ có một mình, nếu như bắt đầu liền chọn nhiều sủng vật thì hỏng bét. Bởi vậy hắn quyết định chọn con đường ít mà chất lượng. Hắn có ưu thế, chủ phòng là hắn, không phải chịu áp lực tiền thuê nhà, không có người thân, không có áp lực tiền lương. Bởi vậy sủng vật dù bán không được cũng không sao, bản thân có thể tạm thời nuôi được.

Tra được bản đồ, hắn bắt đầu khóa cửa sau đó gắn biển mặt trên viết : cửa hàng khai trương một lần nữa. Nhìn xung quanh một cách hài long, hắn đi bộ đến trạm xe buýt. Hai trại nuôi sủng vật một ở phía thành bắc một ở thành nam, đều cách đều chỗ hắn. Trương Tử An quyết định đi đến thành Bắc trước, nguyên nhân rất đơn giản, muốn đến trạm xe buýt đi thành nam phải đi qua đường cái.

Ngồi mười mấy trạm, đến ngoại ô, xe buýt dừng lại, hắn đến nơi rất nhanh tìm thấy bảng hiệu trại “Ái manh sủng”.

“Chiếm diện tích không nhỏ nha”

Trước mắt là bãi sân lớn với tường cao bao quanh. Bảng hiệu của “Ái manh sủng” là mặt một con Husky thoạt nhìn thật ngốc khiến người khác không thể nhịn cười. Hắn mới bước vào sân thì có một người mặc âu phục cùng giầy da tiến đến đón.

“Tiên sinh chào ngài, ngài đến đây là muốn mua sủng vật sao” Người mới tới nở nụ cười.

“Đúng thế” Trương Tử An nói.

“Xin hỏi là cá nhân nuôi sao?”

“Ta mở cửa hàng sủng vật muốn đến khảo sát một chút” Hắn giải thích.

Đối phương vừa nghe là khách hàng lớn lập tức cười càng vui vẻ hơn, “Đến đến, mời tới bên này!”

Trương Tử An bị dẫn vào phòng chiêu đãi, phòng chiêu đãi có tận mấy cái tách ra. Hắn biết đối phương chào hàng sủng vật sẽ được trích phần tram, mua càng nhiều trích phần tram càng nhiều. Song phương ngồi xuống, “Tiên sinh hút thuốc không?” Đối phương lấy ra một bao thuốc.

Trương Tử An xua tay từ chối.

“Không hút thuốc lá được, thuốc lá lại không tốt cho sức khỏe. Tôi cũng không hút, chỉ mang dự bị để mời khách.” Đối phương cười ha hả thu hồi thuốc lá, “Không biết ông chủ xưng hô như thế nào?”

Trương Tử An: “Ta họ Trương”

“Ai nha! Chúng ta cùng họ a! Thật là trùng hợp!”

Đối phương vô cùng kinh hỉ, từ hộp danh thiếp rút ra một tấm danh thiếp, kích động hai tay đưa cho hắn. Trên danh thiếp ghi : nhân viên tiêu thụ trại sủng vật Ái manh sủng Trương Vạn Quốc. Theo lý thuyết hẳn là Trương Tử An đưa danh thiếp của mình cho đối phương nhưng hắn không có danh thiếp nên đành giả bộ hồ đồ.

Hắn ở trong lòng đang âm thầm phun nước bọt. "Họ Trương phổ biến mà, gặp được thì tính là trùng hợp gì chứ, nếu chúng ta đều mang họ Mộ Dung mới coi như trùng hợp" Trương Vạn Quốc thấy Trương Tử An không có ý tứ đưa danh thiếp, liền cười hỏi : "Không biết ông chủ là ở cửa hàng thú cưng nào?"

Trương Tử An hàm hồ nói: "A, mới khai trương, ngươi khẳng định chưa từng nghe nói."

"Ha ha, Trương lão bản lựa chọn trại sủng vật của chúng tôi, có thể coi là chọn đúng rồi! Ngài biết không, vốn là phần lớn cửa hàng thú cưng đều nhập hàng từ trại của chúng tôi, ngay cả sủng vật của chuỗi siêu thị Phồn Tinh cũng nhập hàng từ chỗ chúng tôi!"

Trương Vạn Quốc làm nhân viên tiêu thụ nhiều năm đương nhiên có loại khách hàng nào còn chưa thấy qua. Hắn liếc mắt một cái là biết tên này chỉ là một tên newbie, chỉ cần gây ấn tượng mọi người đều mua sủng vật ở đây thì rất nhanh tên này sẽ mua thôi. Khách hàng như vậy rất nhiều, đầu nóng lên muốn mở cửa hàng sủng vật cho rằng mở được cửa hàng là sẽ ung dung hốt tiền. Kỳ thực 10 người mở cửa hàng thì hết 8 9 người trong vòng một năm đóng cửa. Bất quá chuyện này với chuyện của hắn không liên quan gì đến nhau.

Chuỗi siêu thi sủng vật Phồn Tinh Trương Tử An đã nghe nói qua. Có thể nói như sấm bên tai, chỉ cần là người kinh doanh cửa hiệu sủng vật là không ai không biết. Phồn Tinh có thể tính là bá chủ xí nghiệp toàn quốc, nắm giữ 153 cửa hàng trực thuộc và 164 cửa hàng liên minh, có thể nói bao hàm hết thảy các cửa hàng nhỏ lẻ trên thị trường đồng thời thường xuyên được quảng cáo.

Ý của Trương Vạn Quốc là xí nghiệp lớn như vậy đều đã mua hàng ở chỗ của ta rồi, khẳng định không thành vấn đề. Nhưng mà Trương Tử An có cân nhắc của riêng mình, hắn mặc dù là newbie nhưng cha mẹ hắn đã mở cửa tiệm 10 năm rồi.

“Cái kia, xin hỏi ta có thể thăm quan trại một chút được không?” Hắn hỏi.

Trương Vạn Quốc nở nụ cười có chút ngưng trệ, hắn khẽ cau mày. Tên newbie này làm sao không nghe theo hắn.

Hắn vội vàng khuyên can nói: “Nơi đó vừa bẩn vừa hôi, không có gì đáng để tham quan đâu, đi vào chỉ làm bẩn giày ngài thôi. Như vậy đi, , ngài muốn mua loại sủng vật nào, chỉ cần nói một tiếng, tôi liền phái người mang đến cho ngài, ngài thấy thế nào? Ngài đến xem một chút về giá cả của chúng tôi, đảm bảo không lừa dối! Ngài nếu còn có thể tìm được chỗ nào giá cả thấp hơn tôi liền bồi thường gấp đôi chênh lệch giá cho ngài!”

Nói tới mức này, như xuất phát từ tâm can, nếu như gặp người không chắc liền tin là thật. Trương Vạn Quốc đưa lên một quyển danh sách, danh sách bên trong ghi rõ mỗi loại sủng vật, ảnh sủng vật cùng giá cả rất rõ ràng.

Trương Tử An tiếp nhận danh sách tùy ý nhìn một chút liền đứng dậy cáo từ

“Xin lỗi, ta hôm nay có chút chuyện, hôm khác ta lại tới.”

“Ai, Trương tiên sinh, Trương lão bản, ngài chớ vội đi a, ngồi lại một lúc! Nếu như ngài không hài long với giá cả, chúng ta còn có thể lại thương lượng mà..."

"Xin lỗi, ta thật sự có việc bận, hôm nào trở lại!"

Trương Tử An không để ý hắn giữ lại, cố ý rời đi. Trương Vạn Quốc xa xa mà nhìn kỹ bóng lưng của hắn, nhổ một ngụm nước bọt.

"Ta phi! Tính là thứ gì! Trên người không có bao nhiêu tiền, chuyện hư hỏng còn không thiếu! Nhãi con chưa đủ lông đủ cánh còn làm lãng phí thời gian của lão tử!”

Hùng hùng hổ hổ phát tiết một trận, hắn lập tức lại tìm tới mục tiêu mới, chỉ một thoáng lại thay đổi thành bộ khuôn mặt tươi cười nghênh đón.

"Vị tiên sinh này, ngài là đến xem sủng vật?"

...

Trương Tử An đi tới trạm xe buýt, ngồi lên rồi đi hướng về thành nam. Cha mẹ đã ở trên bàn cơm nói qua, nhất định ẩn giấu vấn đề! Bớt nữa cũng không thể mua! Cha mẹ nói như vậy khẳng định là có đạo lý. Ở trên xe ngủ gật khoảng một giờ đã đến trạm cuối. Trương Tử An ngáp dài xuống xe , dựa theo bản đồ trong điện thoại tìm tới trại " Nhà sủng vật.” Nhìn từ bên ngoài, nơi này có quy mô nhỏ hơn nhiều so với trại thành bắc, xe vận tải ra vào cũng ít ỏi.

Bảng hiệu của trại là hình mèo trừu tượng. Bước vào cửa lớn, hắn không thấy nhân viên nghênh đón như Trương Vạn Quốc, không thể làm gì khác hơn đành gọi lại một cô gái đang muốn đi ra ngoài.

“Xin lỗi, ta muốn hỏi muốn mua sủng vật thì tìm ai?”

Cô nàng mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang cùng găng tay, trong tay mang một cái hòm thuốc tựa hồ là bác sĩ thú y.

Nàng trên dưới đánh giá hắn: “Ngươi muốn mua sủng vật?”

Bạn đang đọc Sủng Vật Thiên Vương (Dịch) của Giai Phá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhuxXinhTrai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.