Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch gia đích nữ, một câu nói liền khiến người người kinh sợ

Phiên bản Dịch · 867 chữ

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

41. Bạch gia đích nữ, một câu nói liền khiến người người kinh sợ

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Vân Sinh ngẩng đầu nhìn Trưởng công chúa, cảm thấy những lời của nàng đều không giống như là đang nói dối, trong mắt thần sắc ôn nhuận trông không có vẻ như đang làm bộ làm tịch.

Lúc này Vân Sinh lại thi lễ thêm lần nữa rồi quay trở lại chỗ ngồi.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã xong, lai ngờ Vân Sinh đã hành động quy củ, khiêm nhường thỉnh tội rồi nhưng đám nữ tử kia vẫn là một tiếng cười lạnh chế nhạo nàng:

“Hừ, nghĩ mình là ai chứ.”

Mới vừa rồi còn ngồi đó chế nhạo Vân Sinh là con nhà thương nhân,từ nhỏ lớn lên trong núi như dân nhà thôn quê.

Vân Sinh vốn nghĩ rằng bởi vì đang ở trước mặt Trưởng công chúa, hơn nữa nàng cũng không muốn mẫu thân mình cảm thấy khó chịu ngột ngạt nên nhắm mắt làm ngơ.

Lại không nghĩ nàng đã bỏ qua như vậy rồi nhưng lũ chó điên vẫn cắn chặt không buông.

Vân Sinh tuy tâm tính từ trước đến nay đều rất đạm bạc, lại cực kỳ ẩn nhẫn, nhưng nếu bức ép nàng quá đáng……

Bàn tay thon nhỏ của Vân Sinh nhẹ nhàng lắc lắc chiếc ly trước mặt, mi dài khẽ nhướng, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt mát lạnh quét qua đám người nhiều chuyện kia.

Nàng chỉ ngồi đó quét mắt một vòng, vẫn chưa hề động tay động chân, nhưng đám người bị ánh mắt lãnh đạm của nàng đảo qua đều có cảm thấy như chính mình bị ảo giác.

Chỉ thấy nàng thanh thiển cười, liếc nhìn nữ tử vừa nói năng lỗ mãng kia, buồn bã nói:

“Không biết vị quý nữ này có từng nghe qua câu nói, ‘nông không bằng kỹ, kỹ không bằng thương, thương không bằng quan. ’ hay chưa?”

Nàng kia nghe Vân Sinh nói xong, bởi vì chính mình là con của nhà quan lại nên tự đắc không thôi:

“Tất nhiên là đã nghe qua, cũng coi như ngươi còn có chút thức thời.”

Vân Sinh không nhanh không chậm, nhàn nhạt cười khẽ một tiếng:

“Nhưng lại không biết vị quý nữ này có rõ một điều, làm quan thượng không thể thiếu "nông", "kỹ", càng không tách rời được "thương".

Không có "nông" lấy đâu ra thức ăn quý nữ nhai trong miệng, không có "kỹ" lấy đâu ra hoa phục quý nữ mặc trên người, không có "thương" …… lấy đâu ra vàng bạc trong túi của ngươi, lấy đâu ra thuế má của bá tánh, lấy đâu ra quốc khố quân tư, lấy đâu ra quốc phú dân cường?”

Vân Sinh từng câu từng chữ nói ra đều vô cùng khí phách, ánh mắt lạnh lùng không hề chớp vẫn nhìn chằm chằm nàng kia.

Chỉ thấy nàng kia ban đầu rất muốn phản bác, bây giờ rất không phục đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, chỉ cúi đầu không nói.

Vân Sinh một tiếng hừ, cười giễu:

“Vô nông, vô kỹ, vô thương, lấy đâu ra quý nữ nhà ngươi.”

Lúc này, trong bữa tiệc thời gian không gian dường như ngừng lại, đến cả những thị tỳ hầu rượu cũng chỉ biết nín lặng đứng bất động một chỗ.

Mọi người đều không nghĩ tới Bạch gia đích nữ mười bốn tuổi có dung mạo thanh nhã, thân hình mảnh khảnh, nhìn yếu ớt như chưa từng trải qua phong ba bão táp nào, lại có thể nói năng có khí thế uy hiếp người khác, lời nói lại cũng vô cùng có đạo lý như vậy.

Nhị hoàng tử chuyển ly rượu sang tay khác, cân nhắc lời Vân Sinh nói.

Mà Tam hoàng tử lại ngay lập tức đứng dậy vỗ tay khen:

“Hay, hay lắm, nói rất đúng, rất có đạo lý.”

Mọi người xung quanh dần lấy lại tinh thần, ánh mắt kinh ngạc âm thầm đánh giá vị Bạch gia đích nữ này.

Trưởng công chúa vẫn là một bộ cười nhạt, ôn tồn mà nói:

“Bạch tiểu thư nói rất có đạo lý.”

Nhị hoàng tử nhìn Vân Sinh, nữ tử vừa nãy nói năng hùng hồn kia vô cùng khác so với nữ tử mảnh mai vô hại mà hắn nghĩ.

Môi mỏng thanh lãnh hơi giương lên lộ ra một tia ý cười, tiện đà ngửa đầu uống cạn ly rượu mơ xanh.

Ở yến hội thưởng mai một hồi, bất quá cũng chỉ là nhóm hậu duệ quý tộc trong kinh thành rảnh rỗi không có việc gì làm nên tìm cái cớ tụ tập một phen mà thôi.

Chỉ là sau yến hội lần này, Bạch gia đích nữ Bạch Vân Sinh từ nay về sau sẽ càng hứng chịu nhiều sự chú ý của người đời.

Trong hoàng cung, Hoàng Đế ngự án, một lúc sau ngẩng đầu lên chỉ vào xấp giấy trước mặt, nhướng mày hỏi: “Là thật?”

Bạn đang đọc ( Dịch: Bàn Tơ Động) Đích Nữ Không Làm Thiếp: Phúc Hắc Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi của Cẩm Tú Ung Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.