Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có lẽ là ta quá ngây thơ

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Nguỵ Toàn nhìn hắn với vẻ khinh miệt: "Thiên hạ đều biết Tần luật nghiêm minh, nhưng không biết Tần luật nằm trong tay những kẻ quyền quý đó. Nếu ngươi chỉ là dân thường thì luật rất nghiêm, nhưng nếu ngươi là nhà quyền quý thì luật pháp có nghĩa lý gì?"

"Có lẽ đối với đại vương thì trị vì thiên hạ bằng Tần luật, nhưng gia đình ta ở đất Thục, cách kinh đô quá xa, uy nghiêm vương quyền không với tới nơi."

"Ta và phụ thân đi tố cáo, cuối cùng bị công tử nhà quyền quý đó hãm hại. Phụ thân bị đánh chết, ta cũng bị đánh trọng thương."

"Mà hắn vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, không ai có thể kiềm chế."

"Quan?”

“Tần luật?"

"Có lẽ ở Hàm Dương và vùng lân cận thì Tần luật là thiên lệnh, không ai dám trái. Nhưng đối với những nơi xa xôi hẻo lánh thì Tần luật lại rất vô dụng."

"Hình bất thượng đại phu đâu.”

*Pháp luật không trị nổi quan lại!

"Tần luật chỉ dành cho dân thường mà thôi."

"Triệu tiểu tử, đừng ngây thơ quá."

Nghe xong, Triệu Phong im lặng. Tái sinh ở thế giới này đã hơn 15 năm rồi. Nhưng kiến thức của Triệu Phong về thế giới này chỉ giới hạn trong ngôi làng quê hương và quân doanh mà thôi. Ở quê nhà, người dân quan tâm chăm sóc lẫn nhau, nói cách khác là Triệu Phong chưa từng tiếp xúc với những điều Nguỵ Toàn nói.

Lại nghĩ đến Tần luật nổi tiếng nghiêm minh, đến mức hậu thế này còn gọi là "bạo Tần", mà hiện giờ, những lời của Nguỵ Toàn khiến Triệu Phong rất bàng hoàng.

"Tần luật chỉ dành cho dân thường."

"Hình bất thượng đại phu."

Triệu Phong lẩm bẩm, dường như vì những lời này mà lần đầu tiên tiếp xúc với thực tế của thế giới này, của thời đại này.

"Thôi được rồi."

"Triệu tiểu tử ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn nói với ngươi đừng nhìn nhận thế giới quá đơn giản, đừng nghĩ nó quá tốt đẹp."

"Hôm nay suýt gặp Diêm Vương rồi, ta đi ngủ đây, ngươi cũng ngủ sớm đi."

"Ngày mai phải xuất phát đến Dương Thành." Nguỵ Toàn mỉm cười, vỗvỗ vai Triệu Phong rồi đi về hướng doanh trướng của mình.

Còn Triệu Phong thì ngồi trước đống lửa nhỏ. Những lời của Nguỵ Toàn vẫn văng vẳng bên tai.

"Có lẽ là ta quá ngây thơ rồi."

"Nhưng chỉ cần hai năm nữa, những thuộc tính ta thu thập được cũng đủ để bảo vệ mẫu thân và muội muội rồi. Ai dám làm nhục họ, ta sẽ diệt toàn tộc kẻ đó."

"Về phần hiện tại, làm lính hậu cần cũng tốt lắm."

"Nói cho cùng, lúc này nhà Tần thực sự rất hùng mạnh, Tần Vương sẽ nhất thống thiên hạ, trở thành Tần Thủy Hoàng, là hoàng đế đầu tiên trong lịch sử. Nhưng ai biết được một cường quốc hùng mạnh như vậy lại diệt vong chỉ sau hai đời trị vì?"

"Ta chỉ là một người bình thường, có lẽ có bàn tay vàng trùng sinh, nhưng sức mạnh hiện tại vẫn chưa đủ để tác động đến thiên hạ. Vẫn phải trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể nắm giữ tương lai."

"Thăng quan tiến chức, nổi danh thiên hạ... Nghĩ thì nghĩ, vẫn nên từng bước một mà đi, việc sống sót là quan trọng nhất."

Sau một lúc trầm ngâm, Triệu Phong âm thầm suy nghĩ trong lòng. Lời nói của Nguỵ Toàn cũng khiến hắn có chút xao động.

"Mở bảo rương nhất giai." Triệu Phong ra lệnh.

"Mở bảo rương nhất giai, nhận được linh quả nhất giai 'Thiên Hương Đậu Khấu'." Màn hình giao diện hiển thị.

"Thiên Hương Đậu Khấu, dùng một quả có thể giữ cho tâm mạch không bị đứt gẫy, rơi vào trạng thái ngủ say. Nhưng nếu không dùng tiếp hai quả nữa thì sẽ vô dụng."

"Lãng phí một bảo rương nhất giai rồi." Nhìn thấy Thiên Hương Đậu Khấu, Triệu Phong cảm thấy hơi thất vọng.

"Mở bảng thuộc tính."

Hiện lên trước mắt:

Túc chủ: Triệu Phong

Tuổi: 15

Sức mạnh: 336 (Sức mạnh càng cao, có thể phát lực tương ứng)

Tốc độ: 216 (Số càng cao thì tốc độ càng nhanh)

Thân thể: 218 (Thân thể càng cường tráng thì hồi phục nhanh hơn, sức bền vô tận)

Tinh thần: 211 (Tinh thần càng cao thì tâm trí minh mẫn, suy nghĩ rõ ràng, khi đạt đến mức độ nhất định có thể cảm ứng được linh khí trời đất)

Thọ mệnh: 86 năm 88 ngày

Không gian tùy thân: 2 mét khối

Ba ngày trên chiến trường khiêng xác chết, một mình Triệu Phong đã khiêng hàng trăm thi thể, cũng giúp hắn đạt được thuộc tính như hiện nay.

"Ngày mai đến Dương Thành, theo ghi chép lịch sử thì đó là tòa thành quan trọng Hàn quốc chống cự đại Tần, chắc chắn tổn thất ở đó tuyệt đối là vượt qua mấy vạn so với trận chiến biên giới này."

"Thuộc tính nha, thuộc tính."

"Ngày mai ta sẽ đến đây."

Nghĩ đến ngày mai sẽ đến Dương Thành, Triệu Phong không khỏi phấn khích.

Hôm sau!

Tờ mờ sáng sớm, Hỏa đầu quân chôn nồi nấu cơm. Các huynh đệ hậu cần tất nhiên là ăn xong liền chuẩn bị di chuyển.

Trước mặt Nguỵ Toàn, hơn 90 tướng sĩ hậu cần bày trận, trên người bọn họ đều không mang giáp, nhưng đeo gươm ở hông.

Thời đại này, giáp chiến phí tổn không nhỏ, không phải mỗi binh lính đều có giáp trên người, ngay cả quốc lực hùng mạnh như Đại Tần cũng vậy. Lính hậu cần chỉ được trang bị vũ khí, không có giáp, chỉ có những duệ sĩ có tước vị mới được mang giáp.

Bạn đang đọc [Dịch] Nhặt Thuộc Tính Từ Chiến Trường Bắt Đầu Mạnh Lên Trường Sinh của Vô Lượng 666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.