Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có đi có lại, đó chính là giang hồ!

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Giang hồ rộng lớn như vậy, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong giang hồ, hắn cần hiểu biết nhiều hơn về giang hồ. Có thể bổ sung hoàn chỉnh "Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết", cũng có thể tìm được vài bản bí tịch võ công khác thì sao đây?

"Đa tạ huynh đài đã cho biết! Ngày mai ta sẽ đi Tam Tài Trang!" Thạch Phi Triết nói.

"Ồ? Thật có duyên, đúng lúc ta cũng định đi Tam Tài Trang một chuyến."

"Vậy chúng ta đi cùng nhau?" Thạch Phi Triết nói.

"Ta cũng muốn đi cùng tiểu huynh đệ, nhưng tốc độ của tiểu huynh đệ quá chậm!" Hoa Tiểu Muội lắc đầu từ chối.

"..."

Ngươi đúng là một tên đáng ghét!

Tuy nhiên Thạch Phi Triết biết, người trước mắt này có lẽ cũng là cao thủ. Có thể đi ngang qua đây đưa ra đề nghị một cách bình tĩnh với hắn cũng đã là khá nhân nghĩa rồi.

Có thể đối với hắn ta, một trăm hai mươi dặm, dài thì một đêm, ngắn thì nửa đêm là đến nơi. Cùng Thạch Phi Triết mất ba ngày, thật sự là quá lãng phí thời gian.

"Tiểu huynh đệ, chúng ta gặp nhau tại Tam Tài Trang!" Nói xong, Hoa Tiểu Muội chắp tay, thân hình như con giao long bay vào rừng tối.

Tên đáng ghét chính là đáng ghét!

...

Đêm đó, Thạch Phi Triết lo sợ lại gặp chuyện nên trạm thung trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh cho đến khi trời sáng.

Hai mắt hắn khô khốc, trong đầu chỉ còn hai cảm giác.

Thứ nhất, từ giờ trở đi, nếu tiếp tục đi đường mà bỏ lỡ nơi nghỉ chân thì hắn chính là một con lợn!

Thứ hai, trạm thung, tĩnh tọa vận nội lực có thể thay thế giấc ngủ đều là lừa gạt.

Thứ ba, trạm thung như vậy đúng là vô ích! Cưỡng ép trạm thung không chỉ không gia tăng chân khí mà còn làm bản thân mệt mỏi!

Khi trạm thung, hắn mệt đến nỗi không mở mắt được, suýt nữa thì ngã sấp mặt vài lần.

Thực ra hắn không biết, dựa theo cách ngưng tụ chân khí thông qua "huyết khí tinh thần" của cao thủ, việc tĩnh tọa không ngủ suốt đêm là hoàn toàn khả thi.

Nhưng hắn, một người mới luyện võ xuất thân từ dã lộ, lại nghĩ rằng mình có thể làm được trạm thung không ngủ. Quả thật là chưa biết đi đã vội nghĩ đến việc chạy, tham vọng quá lớn!

Xoa xoa hai mắt, Thạch Phi Triết dập tắt đống lửa trại rồi tiếp tục đi về phía tây.

Trên đường đi, đầu hắn thực sự rất choáng váng, vừa nhắm mắt lại thì đã muốn ngủ gục. Vừa đi vừa nhai lương khô, đến chừng buổi chiều, cuối cùng hắn cũng thấy một quán trọ bên đường.

Khi đến quán trọ, hắn đặt phòng đơn, rửa mặt rửa chân bằng nước nóng rồi ngủ một giấc đến sáng hôm sau.

Lúc này hắn mới cảm thấy mình như được sống lại!

Hắn tiếc tiền nên rời khỏi phòng đơn, tiếp tục lên đường. Trước đó, hắn thường ngủ ở giường chung, mỗi đêm chỉ mất ba đồng. Nhưng phòng đơn lại tốn đến hai mươi đồng, tương đương với thu nhập một tháng ở y quán!

Thực sự là ngày hôm qua quá mệt mỏi, hiếm khi được hưởng thụ một chút, không muốn chen chúc ở giường chung bị người khác làm phiền.

Có tiền ở đâu cũng đều là đại gia! Hắn cảm thán rồi tiếp tục đi về hướng tây.

Trên đường đi hắn gặp rất nhiều người trong giang hồ mang theo hành lý và vũ khí cũng đang đi về phía tây. Còn có một số đoàn kỵ mã thương đội cũng đi về hướng Tam Tài trấn.

Những người giang hồ đi cùng nhau hoàn toàn không chú ý đến Thạch Phi Triết. Họ vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu là những chuyện vặt vãnh.

Như là Lý gia trang lại xảy ra xung đột với Vương gia trang, ta Sơn Gian Hổ đã được Lý gia trang mới đến trợ chiến, ngưu bức đến nhường nào…

Người khác đều thổi phồng lão ca ngưu bức!

Sau khi hắn ta nói xong thì cũng có người khác kể về việc mình đi trợ chiến ở đâu, oai phong đến nhường nào, nghĩa khí đến nhường nào.

Họ nói chuyện còn rất lớn, thực sự làm Thạch Phi Triết nghe suốt cả đường. Hắn cảm thấy kỳ quái, giang hồ là như thế này sao?

Sao có cảm giác toàn là chuyện của mấy tên bất nhập lưu đần độn vậy!

Thạch Phi Triết tiếp tục nghe đến buổi trưa mới nhận ra được ý vị trong đó. Hóa ra những người này cũng chỉ là những tay giang hồ mới vào nghề!

Họ ở quê nhà dựa vào chuyện mình luyện huyết khí để khoe khoang cũng có thể kiếm được cơm ăn, không cần phải làm công như Thạch Phi Triết để không bị đói. Nhưng họ không có công pháp nội công, cũng không có cách nào khác để có được bí tịch võ công nên chuẩn bị đến Tam Tài trấn để thử thời vận.

Nếu vận khí tốt thì có thể tìm được một bản bí tịch, từ đó luyện ra chân khí rồi trở thành cao thủ chân khí.

Nếu không thì cũng có thể bái nhập một số môn phái. Họ trông rất già nhưng thực ra chỉ mới ngoài hai mươi.

Những người sớm tìm kế sinh nhai thì thường trông già hơn!

Người trong giang hồ đều tâng bốc nhau. Ngươi khoe khoang, người khác sẽ thổi phồng ngươi. Người khác khoe khoang, ngươi cũng sẽ thổi phồng họ.

Có đi có lại, đó chính là giang hồ!

Bạn đang đọc (Dịch) Luyện Sai Thần Công, Tai Họa Giang Hồ của Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tửliênhoa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.