Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp rắc rối

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Hắn cảm thấy nhóm người này có chút kỳ lạ, không giống như người tốt. Dù Hoa Tiểu Muội đã chỉ dẫn cho hắn thì hắn cũng không biết phải nói gì.

Chỉ là, nhóm người này trông có vẻ xui xẻo! Hắn vẫn nên tránh xa thì hơn!

Thân hình nhỏ bé của hắn không thể để nhóm người này phun máu làm cho chết ngạt được!

"Ừm~ Tiểu huynh đệ thật có chí khí!" Hoa Tiểu Muội không bận tâm, đại dược để ngoài hoang dã vẫn ngon hơn, đại dược tự nuôi dưỡng thì ít hương vị hơn.

"Hy vọng có duyên gặp lại, chúng ta sẽ tái ngộ trong giang hồ!" Hoa Tiểu Muội chắp tay nói.

Lần sau gặp lại, có thể sẽ hái được đại dược này!

Đây chính là giang hồ! Khắp nơi đều có niềm vui bất ngờ!

"Non xanh không đổi, nước xanh chảy mãi, chúng ta tái ngộ trong giang hồ!" Thạch Phi Triết cũng nói.

Hoa Tiểu Muội cùng với Hoàng Vô Phượng, Khương Ninh dẫn theo sáu bảy người đi về hướng Dự Châu.

"Ngươi đối xử với loại người này khách khí như vậy sao?" Khương Ninh không nhịn được mà truyền âm nói.

"Sự kiên nhẫn và cống hiến của người trồng rau, các ngươi làm sao cảm nhận được!" Hoa Tiểu Muội lắc quạt nói: "Ôi! Tam Tài Trang đã mất, không biết phụ thân của ta có nổi giận không."

"Chỉ là vật ngoài thân, người phụ thân điên của ngươi khi nào quan tâm đến những thứ này chứ!" Khương Ninh cười lạnh nói.

"Nói cũng đúng! Nói cũng đúng!" Hoa Tiểu Muội gật đầu nói.

"Hoa ca ca, hôm nay ta đã tốn sức mà không được gì, chi bằng tối nay lên giường của Hoa ca ca, để Hoa ca ca ra sức đi!" Hoàng Vô Phượng lôi kéo Hoa Tiểu Muội nói.

"Cút!"

Thạch Phi Triết trở về nhà thuê của mình từ Tam Tài Trang, hắn không còn là người của Tam Tài Trang nữa, cũng không cần phải… bỏ trốn!

Hắn chỉ mới luyện võ vài ngày, là một tay mơ giang hồ, không có đóng góp cho Tam Tài Trang, miễn là không động đến tài sản của Tam Tài Trang thi có lẽ hắn còn có thể làm sổ sách cho Tam Tài Trang mới!

Hắn nghĩ rằng sau khi Hoàng Thiên vào ở Tam Tài Trang thì chắc chắn sẽ cần người tính sổ sách!

Nhưng hắn vui vẻ chờ vài ngày, khi người của Hoàng Thiên đến, hắn chuẩn bị tự tiến cử. Tuy nhiên, hắn phát hiện trong số người của Hoàng Thiên có vài gương mặt quen thuộc.

Đó đều là người của Tứ Phương Bang!

Không lẽ trong những ngày hắn rời khỏi Di Dương Thành thì Tứ Phương Bang đã bị Hoàng Thiên thu vào trong túi, bắt đầu làm việc cho Hoàng Thiên rồi sao?

Hắn đã giết người của Tứ Phương Bang, thời gian trôi qua lâu như vậy chắc Tứ Phương Bang đã quên mất hắn rồi!

Quên cái rắm!

Giao mạng sống của mình cho người khác thật sự quá ngu ngốc.

Hắn rời khỏi Di Dương Thành, ngay cả thi thể của Lưu Lão Tam cũng không xử lý. Không phải hắn không muốn xử lý mà là không có thời gian và khí lực để làm điều đó.

Thi thể của Lưu Lão Tam xuất hiện trong viện của hắn, người của Tứ Phương Bang chỉ cần bắt hắn là sẽ biết ai đã giết Lưu Lão Tam! Với võ công mèo quào hiện tại của hắn, đối phó với một nam tử cường tráng thì còn tạm được, nhưng đối phó với hai người thì chắc chắn không thể đánh bại.

Cho nên, hắn chỉ còn cách trốn!

Trốn đến Khâu Dương Thành!

Ban ngày, Thạch Phi Triết trốn trong nhà thu dọn đồ đạc. Đến tối, hắn nói với chủ nhà rằng mình đi đến Di Dương Thành thăm bạn bè, rồi lợi dụng bóng đêm, đi đến nơi vắng vẻ.

Hắn đi một vòng lớn, hướng về phía đông nam đến Khâu Dương Thành.

Tối nay có ánh trăng ảm đạm giúp hắn nhìn rõ con đường lầy lội ban đêm, không phải lội lún sâu.

Có người nói, đi đường ban đêm chính là lợn sao?

Hắn bắt chước tiếng lợn kêu, "ục ục" vài tiếng, nghĩ trong lòng, lợn có gì không tốt chứ!

Lợn còn có thể làm tướng quân nữa đấy!

Từ xưa đến nay, chiến thuật của lợn liên tục được người ta thành công áp dụng, khi lợn bị tấn công thì tựa vào tường, làm cho người ta không thể nắm đuôi…

Trong nửa tháng qua, hắn kiên trì luyện võ, tố chất thân thể đã tốt hơn nhiều so với trước, đi đường ban đêm cũng không thấy mệt mỏi nữa.

Hắn cứ từng bước đi tới, không biết đi bao lâu, khi người đã hơi đổ mồ hôi, hắn thấy trước mặt không xa có ánh lửa mờ ảo!

Đi gần lại mới thấy, hóa ra là một tòa miếu đổ nát!

Tòa miếu đổ nát chỉ khoảng hai ba gian phòng, cửa chỉ có một nửa, qua ánh lửa có thể thấy trên thần đàn trong miếu có một bức tượng thần không đầu.

Có một người đang nằm cạnh đống lửa.

Nghe thấy có tiếng động, người đó cảnh giác mở mắt, cầm lấy vũ khí bên cạnh. Khi nhìn thấy Thạch Phi Triết, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng sự cảnh giác.

"Cứ tự nhiên! Nếu thấy có người đến thì trốn sau bức tượng!" Người đó uể oải nói với Thạch Phi Triết: "Nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên rời khỏi đây đi!"

Thạch Phi Triết gật đầu, hiện tại hắn không muốn gây thêm rắc rối!

Hắn vừa quay người định rời đi thì thấy dưới ánh trăng, một đạo đao quang chém về phía hắn!

Bạn đang đọc (Dịch) Luyện Sai Thần Công, Tai Họa Giang Hồ của Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tửliênhoa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.