Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời hứa đáng giá ngàn vàng

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Miêu Đại Gia lúc này mới mở to mắt, dùng mũi ngửi ngửi cái túi rồi đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Nó nhấc một chân lên thì cái túi liền bị những luồng khí sắc bén xé nát, bên trong lộ ra mấy chục khối vàng ròng sáng lấp lánh.

"Nói đi, có chuyện gì!" Miêu Đại Gia liếm lưỡi, nuốt hết mấy chục khối vàng vào bụng rồi truyền âm hỏi Mai Nhân.

"Ma Môn Bắc Hải, thỉnh Miêu Tôn đến Bắc Hải!" Mai Nhân lặp lại lời nói.

"Không đi!" Miêu Đại Gia thẳng thừng từ chối.

"Miêu Tôn, Mai gia ở Bắc Hải thuộc dòng truyền thừa của Diệp Cự Vương, chỉ là năm xưa..." Mai Nhân còn đang nói dở thì bị Miêu Đại Gia cắt ngang.

"Diệp Cự Vương đã chết mấy trăm năm rồi mà còn nhắc đến làm gì? Chẳng lẽ lấy hắn ta ra để áp chế ta?" Miêu Đại Gia lạnh lùng nói.

"Không dám!" Mai Nhân vội cúi đầu nói.

"Thiên hạ rộng lớn, ta muốn đi đâu thì đi đó! Dù là Hoa Trọng Lãng, Liễu Tam Tuyệt cũng không thể can thiệp!" Miêu Đại Gia nhắm mắt nói.

Mai Nhân biết Hoa Trọng Lãng là cao thủ đệ nhất của Ma Môn Trung Thổ, Liễu Tam Tuyệt là cao thủ đệ nhất của Ma Môn Nam Cương, cả hai đều là những cao thủ nổi danh thiên hạ. Trong Ma Môn Bắc Hải của họ, chưa có cao thủ nào sánh ngang với hai người đó.

"Chúng ta biết Miêu Tôn thích tự do nên mới cố ý mời Miêu Tôn đến Bắc Hải. Bắc Hải có nhiều cá lớn và đặc sản vàng bạc, chắc chắn sẽ làm Miêu Tôn hài lòng!" Mai Nhân nhìn Miêu Đại Gia nói.

"Không đi! Các ngươi đều là tiểu nhân, không chừng sẽ có ý đồ xấu xa gì đó với ta đấy! Ta muốn đi lúc nào thì sẽ tự đi!" Miêu Đại Gia lười biếng nói.

Mấy thằng nhãi con trong Ma Môn đều là những kẻ có tâm địa đen tối, có lòng tốt mời nó đến Bắc Hải chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Đặc biệt là trong Tam Tài Trang Hoa gia này lại xuất hiện người của Mai gia Bắc Hải, hai bọn tiểu nhân này chắc chắn lại định đánh nhau.

Kể từ khi A Diệp chết, Ma Môn to lớn đã chia năm xẻ bảy, đánh nhau đến nổ não!

"Vậy Miêu Tôn... mấy ngày tới Mai gia chúng ta cần giải quyết ân oán với Ma Môn Trung Thổ ở Tam Tài Trang, còn thỉnh Miêu Tôn khoanh tay đứng nhìn!" Mai Nhân nhìn Miêu Đại Gia nói.

n oán gì chứ? Chẳng qua là nhắm vào nơi này thôi!

Miêu Đại Gia hiểu rõ, bọn tiểu nhân này từ đời này qua đời khác, ngày nào cũng nghĩ mấy chuyện không đâu.

Thật là những kẻ tiểu nhân vô vị!

"Ta biết rồi! Các ngươi đánh nhau, ta không can thiệp!" Miêu Đại Gia ngáp nói.

"Đa tạ Miêu Tôn thành toàn!" Mai Nhân lại nửa quỳ trước Miêu Đại Gia, dâng lên một túi vàng nữa.

Cả Ma Môn ai mà không biết, chỉ cần Miêu Đại Gia nhận vàng bạc thì lời hứa đáng giá ngàn vàng!

"Xem như các ngươi biết điều!" Miêu Đại Gia nuốt túi vàng, hài lòng liếm miệng.

"Đây là lòng hiếu kính với Miêu Tôn, nên làm!" Mai Nhân nói: "Vậy, Mai Nhân xin cáo từ!"

"Đi đi! Ra ngoài nhớ đóng cửa!" Miêu Đại Gia nằm trong ổ nói.

Miêu Đại Gia ăn rất hài lòng, Thạch Phi Triết cũng ăn rất hài lòng.

Tam Tài Trang lo ăn lo ở, nhưng Thạch Phi Triết đã thuê nhà ở ngoài nên không chen chúc cùng người của Tam Tài Trang.

Ở một mình chắc chắn thoải mái hơn ở cùng vài người, cũng thuận tiện hơn cho việc luyện võ!

Buổi sáng hắn đi theo Vương tiên sinh phòng thu chi để làm quen môi trường, nắm bắt công việc, trưa cùng mấy người khác trong phòng thu chi đi ăn ở tiểu viện cách đó không xa.

Phần lớn người trong Tam Tài Trang đều xuất thân từ người luyện võ, khẩu phần ăn tính bằng chậu. Vì vậy thức ăn ở Tam Tài Trang tuy chỉ có một món mặn một món chay nhưng nhiều và no đủ.

Thật sự có thể để Thạch Phi Triết ăn thỏa thích.

Đã lâu hắn chưa được ăn no.

Ở Di Dương Thành thì lúc no lúc đói. Trên đường đến Tam Tài Trang thì toàn ăn lương khô, mùi vị thực sự khó mà diễn tả. Mấy ngày ở Tam Tài trấn thì cũng chỉ ăn sơ qua buổi sáng, trưa ăn chừng năm sáu phần, tối không ăn.

Cuộc sống có thịt có rau ăn no ở kiếp trước, mấy tháng xuyên không đến đây hắn vẫn chưa đạt được.

Cũng may gặp được Hoa Tiểu Muội mới có thể đến Tam Tài Trang ăn cơm nóng.

Thạch Phi Triết đang cắm cúi ăn cơm, lúc này hắn hoàn toàn không để ý đến vấn đề hương vị, chỉ cần ăn no là được.

Sau khi ăn xong, hắn quay về phòng thu chi, nghiên cứu vài công thức, loáng cái đã hoàn thành xong công việc. Không chỉ hoàn thành, hắn còn chia sẻ công thức với những người khác, giúp họ nhanh chóng hoàn thành công việc, khiến Vương tiên sinh giãn cả lông mày.

Một nhân tài tính toán mạnh mẽ như vậy chắc chắn không phải là do Hoa công tử cố tình sắp xếp.

Vương tiên sinh vuốt râu suy nghĩ, nhìn Thạch Phi Triết đang không có việc gì nghiên cứu tờ giấy vàng trên tay, nói: "Thạch tiểu huynh đệ, tờ giấy vàng đó là loại giấy kém nhất, dấu vết bút than cũng khó mà lưu giữ được. Bút mực, giấy nghiên trong phòng thu chi ngươi cứ thoải mái sử dụng!"

"Vậy thật đa tạ Vương tiên sinh!" Thạch Phi Triết chắp tay cảm tạ Vương tiên sinh.

Bạn đang đọc (Dịch) Luyện Sai Thần Công, Tai Họa Giang Hồ của Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tửliênhoa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.