Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bầu trời vàng trên thành

Phiên bản Dịch · 1074 chữ

Giang hồ là gì?

Có người nói giang hồ là đạo lí đối nhân xử thế.

Có người nói giang hồ là thân bất do kỷ.

Thạch Phi Triết nằm trên chiếc giường cỏ tranh cũ nát của mình, chỉ cảm thấy giang hồ thật ra rất đơn giản, chính là sống sót thôi!

Hắn rất mệt mỏi, từ sáng sớm đã bận rộn ở y quán, đến khi trời tối mới xong việc trở về nhà.

Bây giờ hắn chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, hai tay run rẩy. Cả người hắn hoàn toàn vùi trên giường, thậm chí còn không muốn nhấc một ngón tay.

Người khác khi xuyên qua dị giới đều có hệ thống bắt cá rèn sắt, chỉ cần có gan là có thể tạo ra kỳ tích. Trước khi xuyên không, hắn làm việc như trâu như ngựa, sau khi xuyên không, hắn vẫn phải làm việc như trâu như ngựa.

Hắn có cảm giác như mình xuyên không vô ích!

Giường làm từ cỏ tranh khá thô ráp đâm người. Trước kia, khi mới xuyên đến, hắn từng đói đến mức trằn trọc không ngủ được. Nhưng hiện giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là hắn có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Nhưng hắn vẫn chưa thể ngủ, hắn còn phải luyện võ!

Thân là một người xuyên đến thế giới khác, hắn có rất nhiều cách để thay đổi vận mệnh của mình. Tỷ như trở thành một phú ông, mỗi ngày ngủ dậy tự nhiên, không có việc gì thì câu cá rồi mang chim đi dạo, chẳng phải rất sung sướng sao?

Nhưng hai tháng trước, khi bầu trời vàng bao phủ toàn bộ Di Dương Thành, phủ thành chủ dựng lên một lầu các ba tầng vàng kim thì tam quan của Thạch Phi Triết đã hoàn toàn bị đánh nát!

Đây là cái gì?

Thần tiên? Yêu quái?

Thạch Phi Triết cảm thấy rất khó hiểu!

Tiếng vang ầm ầm của trận chiến giữa bầu trời vàng và lầu các vàng kim kéo dài suốt hai ngày hai đêm khiến nhiều người trong Di Dương Thành cảm thấy hoang mang. Kết quả cuối cùng là bầu trời vàng chiếm đóng Di Dương Thành, từ nay về sau Di Dương Thành bắt đầu là của họ Tôn!

Kể từ đó, mỗi sáng đều có một mảnh "bầu trời vàng" xuất hiện trên phủ thành chủ, chỉ khi đến giờ Thìn mới tiêu tán, trở thành một cảnh tượng đặc biệt ở Di Dương Thành.

Trong thành cũng có nhiều người mặc ma y màu vàng, đầu đội khăn tam giác, truyền giáo khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Trong trận chiến đó, cả Di Dương Thành không biết đã có bao nhiêu người chết! Mặc dù trận chiến đã kết thúc nhưng trong thành vẫn thường xuyên có tiếng kêu la, cho nên ngay cả khi Thạch Phi Triết ra ngoài thì hắn vẫn còn gặp phải mấy bộ thi thể trên những con phố nhỏ.

Từ trong tay của một thi thể, Thạch Phi Triết đã tìm thấy một bản bí tịch võ công "Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết"!

Bản bí tịch chỉ rõ phần đầu, còn phần sau thì đã bị máu làm nhòe đến nỗi không thể đọc được.

Thạch Phi Triết vốn không định luyện bản bí tịch không rõ nguồn gốc này. Nhưng cùng hôm đó, hắn tình cờ nghe người ta nói rằng thành chủ hiện tại là cao thủ Chân Nhân Cảnh tu luyện "Hoàng Thiên Lập Thế Đại Pháp" mới có thể đánh bại thành chủ trước đó, chiếm được Di Dương Thành.

Hắn động tâm!

Tiếp tục làm trâu làm ngựa cả đời? Hay là cố gắng một lần?

Còn cần phải suy nghĩ nhiều hay sao?

Đã chết một lần rồi, hắn còn sợ cái búa!

Cái chết không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ chính là trước khi chết đi mà cả đời không chuyện có gì đáng kiêu ngạo để chính mình nhớ lại!

Không phải chỉ là một bản bí tịch võ công không rõ nguồn gốc thôi sao?

Có cái gì không thể luyện được!

Vạn nhất thành công là hắn có thể tự do tự tại trong giang hồ, một người áp một thành!

Khi bắt đầu luyện võ, Thạch Phi Triết mới nhận ra rằng chính mình đã suy nghĩ quá đơn giản.

Ai nói có bí tịch võ công thì nhất định có thể luyện được?

Mỗi chữ trên bản "Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết" hắn đều nhận diện được, nhưng khi ghép lại với nhau thì đều không hiểu, có phần giống như xem sách triết học ở kiếp trước.

Những từ như "Thủ Tam Tiêu", "Thiếu Dương", "Quan Xung", "Dịch Môn", hắn hoàn toàn xem không hiểu!

Còn như " Âm Duy mạch", "Dương Duy mạch" thì càng không cần nói.

Cái duy nhất hắn xem hiểu chính là hai chữ "đan điền".

Tri thức về võ đạo như một ngưỡng cửa ngăn cản hắn. Mà những tri thức căn bản này lại nằm trong võ quán của thành!

Trong thế giới này, hắn chỉ là một kẻ sa cơ thất thế không cha không mẹ. Dựa vào việc có một căn nhà nhỏ trong thành nên hắn cũng không đến nỗi lưu lạc giang hồ, lại làm thêm những việc lặt vặt cho người ta để kiếm sống.

Không thể nói là sống, chỉ có thể nói là không chết đói.

Hắn làm gì có tiền để làm lễ bái sư ở võ quán chứ?

Người sống không thể bị nước tiểu nghẹn chết, hắn suy nghĩ hai ngày, cảm thấy có thể đi y quán thử một lần. Mặc dù y quán không có tri thức võ đạo, nhưng tốt xấu cũng có tri thức về kinh mạch và huyệt đạo.

Cũng may là trong tháng này bầu trời vàng chiếm đóng thành, trong thành cũng không yên bình, y quán cũng rất thiếu người.

Thêm nữa, y quán này cũng cách nhà Thạch Phi Triết không xa, chủ y quán thấy Thạch Phi Triết tuổi còn trẻ gia thế sạch sẽ, y quán lại thiếu người, nên đồng ý cho hắn làm phụ tá. Mỗi tháng trả hai mươi đồng.

Hai mươi đồng không nhiều, chỉ đủ để Thạch Phi Triết sống qua ngày.

Bạn đang đọc (Dịch) Luyện Sai Thần Công, Tai Họa Giang Hồ của Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tửliênhoa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.