Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhạc sư

Phiên bản Dịch · 1410 chữ

Khi rời khỏi trà quán, Khương Lê đã có trong tay một tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc.

Đồng Nhi đi theo Khương Lê, muốn nói lại thôi. Thấy vậy, Khương Lê liền bảo: "Muốn nói gì thì nói đi."

"Tiểu thư, dù có thiếu tiền, người cũng có thể tìm lão phu nhân hoặc lão gia. Sao lại đi hỏi Diệp thiếu gia? Dù hắn có quan hệ thân thích với người, nhưng cũng là người ngoài, nếu chuyện này lan ra ngoài..."

"Hắn không phải loại người hay bàn tán chuyện phiếm," Khương Lê nói. "Hơn nữa, lấy của hắn một trăm lượng bạc cũng là để hắn yên tâm."

"Nô tỳ không hiểu."

"Biểu ca nghĩ ta giúp hắn hôm qua là có mưu đồ. Dù vừa rồi đã nói chuyện rõ ràng, nhưng hắn vẫn chưa hết nghi ngờ. Hắn không hoàn toàn tin tưởng ta cũng là điều dễ hiểu. Thay vì để hắn suy nghĩ lung tung, không bằng lấy của hắn một số tiền, coi như đây là một vụ làm ăn, hắn cũng sẽ thoải mái hơn. Ít nhất không còn cảm giác 'mang nợ' ta."

Đồng Nhi có vẻ hiểu ra, gật đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi Khương Lê: "Tiểu thư sau này còn qua lại với Diệp thiếu gia không?"

"Tất nhiên rồi," Khương Lê đáp. "Có thể thấy, có chỗ dựa từ nhà ngoại và không có là khác nhau thế nào. Khương Ấu Dao cậy thế của mình mà hành xử vô lễ, còn ta ở Khương gia lại cô đơn yếu thế. Diệp gia tuy không phải gia đình quan chức, nhưng cũng không kém hơn nhà họ Quý. Trong cuộc sống, quan hệ đều cần tiền, mà Diệp gia thì không thiếu tiền. Dù vị thế không cao lắm, nhưng biểu ca Diệp Thế Kiệt đang chuẩn bị vào quan trường. Ta thấy lời nói và tài năng của hắn không phải hạng tầm thường. Nếu hắn thành công, Diệp gia sẽ luôn thịnh vượng."

"Tiểu thư muốn hàn gắn quan hệ với Diệp gia," Đồng Nhi hiểu ra, hỏi tiếp: "Nhưng sao tiểu thư không nói thẳng với Diệp thiếu gia? Nếu hôm qua người đã giúp hắn, hôm nay nếu đề nghị hắn viết thư về Tương Dương để nói vài lời giúp người, hắn chắc chắn sẽ không từ chối."

Khương Lê cười: "Không cần ta nói, hắn tự biết làm."

Diệp Thế Kiệt nghi ngờ mình, chắc chắn sẽ viết thư kể lại những gì xảy ra ở kinh thành cho Diệp gia ở Tương Dương biết. Khương Lê không lo Diệp Thế Kiệt giấu gia đình, vấn đề khó khăn là năm xưa Khương nhị tiểu thư đã nói những lời tổn thương Diệp gia. Ai có chút tự trọng đều khó mà quên chuyện đó. Muốn hàn gắn lại quan hệ thật không dễ dàng.

Khương Lê thở dài, chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách từ từ bước từng một. Nếu có thể khôi phục quan hệ với Diệp gia, nàng có thể lấy lý do thăm người thân mà trở về Tương Dương một chuyến.

Bí mật cuối cùng là cha nàng đã xảy ra chuyện gì, tro cốt của Tiết Chiêu vẫn chưa được đưa về quê, đây không phải chuyện có thể để lâu. Hậu sự của cha nàng ai đã lo liệu?

Nước xa không cứu được lửa gần, nàng phải sớm trở về Tương Dương.

Trong lòng suy nghĩ những điều này, Khương Lê đã đến Minh Nghĩa Đường.

Những nữ tử trong Minh Nghĩa Đường thấy Khương Lê đến, vẫn không kiêng dè mà bàn tán. Khương Lê nghe loáng thoáng về chuyện hôm qua nàng làm mất mặt Lưu Tử Mẫn trên phố. Trong giới quý nữ kinh thành, những chuyện ra mặt giữa đường như vậy rất hiếm gặp. Mọi người phần lớn đồng tình, chỉ có một số ít không hiểu. Hành động của Khương Lê trong mắt họ là khác thường, là kinh ngạc, nên họ nhìn nàng như nhìn một kẻ khác thường, có ý xa lánh nàng.

Khương Lê không để tâm, đến chỗ của mình ngồi xuống. Hôm nay Liễu Nhứ lại có vẻ khác lạ, thậm chí còn chủ động chào hỏi nàng.

Điều này thật lạ, Khương Lê biết rằng sự chăm sóc của Liễu Nhứ đối với nàng là do Liễu phu nhân dặn dò. Còn tình cảm thật sự, Liễu Nhứ không chắc đã thích nàng lắm. Nhưng hôm nay Liễu Nhứ bất ngờ chủ động bắt chuyện, thậm chí nụ cười còn rất chân thành.

Liễu Nhứ ngập ngừng một lúc rồi nói với Khương Lê: "Hôm qua ta đã thấy ngươi đối đầu với Lưu Tử Mẫn trước cổng Quốc Tử Giám."

"Ồ?" Khương Lê cười: "Ta có hơi quá đà."

"Không, không, không," Liễu Nhứ nói liền mấy tiếng "không", rồi nhìn Khương Lê với vẻ nghiêm túc: "Lưu Tử Mẫn vô đạo đức, giữa ban ngày lại làm chuyện lừa đảo. Trong khi nhiều người chỉ đứng xem, chỉ có ngươi dám nói ra sự thật, không sợ hãi gì. Ta rất khâm phục ngươi."

Khương Lê có chút ngạc nhiên.

"Trước đây ta đã nghe những lời đồn đại không tốt về ngươi, nên không thân thiện lắm. Bây giờ ta nhận ra, đó là ta đã sai lầm. Ngươi dám đứng ra bảo vệ người chưa từng quen biết, so với những người chỉ biết đứng xem thì cao thượng hơn nhiều. Ta xin lỗi vì đã không đúng, từ nay về sau ta sẽ không như vậy nữa."

Khương Lê cười: "Cô trước đây đối với ta rất tốt mà." Liễu Nhứ dù sao cũng là con gái của Liễu phu nhân, nhưng là một cô gái rộng lượng và biết suy nghĩ, là một cô gái tốt. Người tốt ai cũng thích, Khương Lê cũng rất thích cô ấy.

Thấy Khương Lê cười không để bụng, Liễu Nhứ có chút đỏ mặt. Cô nói: "Hôm qua khi ngươi bàn luận với Lưu Tử Mẫn, dường như ngươi rất am hiểu việc giám định đồ cổ giả và thật, có thể dạy ta được không?"

Khương Lê hơi ngạc nhiên, rồi đáp: "Việc đó không khó, ta sẽ dạy cô."

Khi Tiết Hoài Viễn làm huyện lệnh ở Đồng Hương, có một lần có người đến báo quan, nói rằng một cửa hàng bán tranh chữ của các họa gia thực chất là bán hàng giả. Những bức tranh giả đó còn tinh vi hơn bức tranh của Lưu Tử Mẫn hôm qua rất nhiều, giả mạo đến mức gần như hoàn hảo. Hai bên không ai nhường ai, cuối cùng có người mời một đại sư đang du ngoạn ở Đồng Hương đến để phân định.

Khi đó Khương Lê còn nhỏ, ham chơi, lén đi theo đoàn của Tiết Hoài Viễn. Sau đó bị phát hiện phải xin lỗi Tiết Hoài Viễn, nhưng Khương Lê thấy thú vị, đại sư thấy nàng dễ thương nên đã dạy cho nàng một số nguyên tắc nhận biết thật giả.

Danh sư xuất cao đồ, Khương Lê cũng được coi là học trò của vị đại sư đó, kỹ năng không giỏi nhất nhưng cũng tốt. Bức tranh của Lưu Tử Mẫn hôm qua lại không tinh vi lắm, cộng thêm việc nàng biết rõ tính cách của Lưu Tử Mẫn, chỉ cần vài lời là có thể khiến hắn lộ chân tướng.

*Người xưa có câu "danh sư xuất cao đồ", ý chỉ một người thầy giỏi, tiếng thơm thì ắt có học trò giỏi giang, hơn người theo học.

Đang nói với Liễu Nhứ về những điểm quan trọng trong việc giám định tranh cổ thì một vị giảng sư bước vào. Khương Lê nhìn lên, thấy một phụ nữ mặc váy dài màu tím nhạt, dáng vẻ thướt tha bước vào. Người phụ nữ này có dung mạo thanh tú, dịu dàng, sau lưng là một tiểu tỳ đang cầm đàn cổ, rõ ràng là giảng sư dạy về âm nhạc.

So với Kỷ La, vị giảng sư này có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều, cực kỳ dịu dàng.

Khương Lê nhìn, trong lòng cười thầm, người phụ nữ này cũng từng là "bạn thân" của nàng, nhạc sư số một kinh thành, Tiêu Đức Âm.

Bạn đang đọc Đích Gả Thiên Kim [Anan dịch] của Thiên Sơn Trà Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ananlufffy29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.