Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường học

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Khương Nguyên Bách muốn tìm thầy giáo cho Khương Lê, chuyện này rất nhanh đã đến tai Khương Lê.

Người báo cho Khương Lê không phải ai khác, mà chính là Khương Cảnh Duệ, con trai của Nhị phòng.

Khương gia có hai thiếu gia, Khương Cảnh Hữu lớn tuổi hơn, tính tình lại hiền lành, nghe nói học lực bình thường, thường xuyên bị Lư thị ép buộc học để thi Trạng nguyên. Khương Cảnh Duệ thì tính tình nóng nảy nhưng không ai dám ép cậu học thi Trạng nguyên, chỉ cần cậu không gây sự ở bên ngoài là đã vui mừng rồi.

Khương Cảnh Duệ lần trước bị Khương Lê châm biếm một trận, lâu lắm không đến Phương Phi uyển. Bình thường gặp Khương Lê cũng tránh đi đường khác. Khương Lê dĩ nhiên chẳng thèm bận tâm, nhưng hôm nay Khương Cảnh Duệ lại xuất hiện ở cửa Phương Phi uyển.

Minh Nguyệt và Thanh Phong đang thêu thùa trước cửa, thấy Khương Cảnh Duệ giật mình, nói: “Nhị thiếu gia.”

Khương Cảnh Duệ ho nhẹ một tiếng, sau khi hỏi Khương Lê có ở trong hay không, liền hiên ngang bước vào.

Trong phòng, Khương Lê đang đọc sách. Đồng nhi biết lần trước Khương Lê và Khương Cảnh Duệ cãi nhau, liền đứng bên cạnh không nói gì, Bạch Tuyết đang pha trà ở góc phòng, tính tình cô ấy hào sảng, thấy Đồng nhi không ra đón, mình cũng không đứng dậy vẫn ngồi trên ghế nhỏ nhìn ấm trà.

Thấy trong phòng không ai để ý đến mình, Khương Cảnh Duệ có chút bối rối, lại có chút xấu hổ giận dữ. Cậu ngồi phịch xuống đối diện Khương Lê, nhìn quyển sách trước mặt Khương Lê, nói: “Ngươi đang đọc sách gì, có hiểu không?”

Người này nói chuyện luôn khó nghe như vậy, không hổ là thiếu gia được nuông chiều thành thói xấu, Khương Lê ngước nhìn hắn một cái, hỏi: “Có việc gì?”

Thấy Khương Lê cuối cùng cũng để ý đến mình, không hiểu sao Khương Cảnh Duệ lại rất vui, không để ý đến thái độ không kính trọng của đám hạ nhân trong phòng, lập tức nói: “Ta đến báo cho ngươi một chuyện, Đại bá phụ muốn tìm thầy giáo cho ngươi!”

Tìm thầy giáo? Khương Lê có chút bất ngờ.

“Ta vừa biết chuyện này đã vội đến báo cho ngươi, ta nghe nói Đại bá mẫu nói với Đại bá phụ rằng, với tư chất của ngươi muốn học thành tài cũng là không thể. Chỉ cần tìm một thầy giáo bình thường dạy vài điều cơ bản, không để mất mặt trước người ngoài, làm qua loa là được.”

“Thật quá đáng!” Đồng nhi tức giận đến mức đánh rơi chiếc khăn tay xuống đất, nói: “Tiểu thư nhà ta có tư chất gì? Tiểu thư nhà ta tư chất rất tốt!”

Khương Cảnh Duệ liếc nhìn Đồng nhi, lắc đầu nói: “Đại bá mẫu không hề nghiêm túc tìm người dạy tiểu thư nhà ngươi, bà ta là đang mong cô ấy trở thành một kẻ ngốc. Ta nghe nói Đại bá phụ sẽ giao hoàn toàn việc này cho Đại bá mẫu, Đại bá mẫu tìm thầy dạy cho ngươi, chắc chắn sẽ khiến ngươi chịu khổ.”

Khương Lê không nói gì, Khương Cảnh Duệ lại ho nhẹ một tiếng, dường như có chút ngượng ngùng, nói: “Ta cũng muốn giúp đỡ, nhưng Nhị phòng chúng ta xưa nay không can thiệp vào chuyện của Đại phòng. Nếu ta nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ mắng ta chết mất. Ta nghĩ, ngươi không bằng đi tìm tổ mẫu, tổ mẫu là người rất công bằng, đến lúc đó ta sẽ nói vài lời giúp ngươi, nếu là thầy giáo do tổ mẫu chọn, chắc chắn sẽ tốt hơn.”

Khương Lê nhìn cậu. Xem ra sau lần bị châm biếm, cuối cùng Khương Cảnh Duệ vẫn chọn đứng về phía mình. Dù là vì tình cảm trước đây giữa Khương nhị tiểu thư và cậu, hay là vì Khương Cảnh Duệ vốn là người có lòng đồng cảm, thực tế chứng minh, thiếu niên này vẫn tốt.

Khương Lê nói: “Cảm ơn ngươi đã đặc biệt đến nhắc nhở cho ta.” Lần này, giọng nói dịu dàng hơn nhiều.

Nghe Khương Lê thay đổi giọng điệu, Khương Cảnh Duệ không hiểu sao lại rất vui, khi nhận ra thì cậu hận không thể tự tát mình một cái. Trong Khương gia, cậu là tiểu bá vương, ngay cả Khương Ấu Dao cũng không dám dễ dàng trêu chọc cậu, bản thân cậu càng xem thường tất cả mọi người. Nhưng đối với Khương Lê, một người có tiếng xấu và không có địa vị trong phủ thì cậu lại luôn cảm thấy có chút sợ hãi hoặc kính nể.

Hắn luôn muốn lấy lòng cô.

Khương Cảnh Duệ tự mắng mình trong lòng, hỏi Khương Lê: “Ngươi bây giờ định thế nào? Định khi nào đi gặp tổ mẫu, nói với ta một tiếng, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Hắn nguyện ý đứng ra đứng bên cạnh mình, cuối cùng vẫn là một thiếu niên có nghĩa khí.

Khương Lê nói: “Ta chỉ không hiểu, tại sao phụ thân lại muốn tìm thầy giáo cho ta. Phải biết rằng các tiểu thư trong kinh thành, từ trước đến nay đều học tại nữ quan học( Trường học dành cho nữ ) .”

“Nữ quan học?” Khương Cảnh Duệ ngẩn người vài giây, mới nói: “Ngươi đang nói đùa gì vậy? Những tiểu thư học tại nữ quan học hoặc là giàu có hoặc là quyền quý, Minh Nghĩa Đường ở Yên Kinh, chỉ tuyển nữ sinh tài đức song toàn. Dù là người tệ nhất, cũng không phải người thường. Nếu ngươi đi…”

Nếu ngươi đi thì chính là trò cười! Khương Lê hiểu những lời chưa nói hết của Khương Cảnh Duệ.

“Nhưng,” Khương Cảnh Duệ lại tò mò hỏi: “Ngươi sao lại biết về nữ quan học ở Yên Kinh, ngươi tìm hiểu khá rõ đấy.”

Khương Lê mỉm cười, không đáp. Khi nàng đến Yên Kinh, nhờ nhan sắc mà nổi tiếng, tài học cũng được biết đến rộng rãi. Thậm chí nàng còn từng cùng các thầy giáo ở Minh Nghĩa Đường tranh luận đạo lý và kết giao với họ.

Khi đó làm những việc này chẳng qua cũng chỉ để mở rộng mối quan hệ cho Thẩm Ngọc Dung. Trạng nguyên lang có một người vợ tài hoa, luôn là một điều đáng tự hào.

Tất nhiên, nhan sắc và tài học của nàng, sau khi chuyện tư thông với người khác bị phát hiện, đã trở thành tai họa và tội lỗi của nàng.

Khương Lê không muốn mãi ở lại Khương phủ, nếu không bước ra ngoài, nàng sẽ không có cơ hội tiếp cận Thẩm Ngọc Dung và những người xung quanh hắn. Nếu Khương Nguyên Bách thật sự tìm thầy giáo cho Khương Lê, nàng chỉ ở lại trong hậu viện của Khương phủ học chữ nghĩa và đạo lý thì sẽ mất đi rất nhiều cơ hội.

Hơn nữa việc đọc sách viết chữ nàng vốn đã không kém bất kỳ ai. Nàng muốn vào Minh Nghĩa Đường, không phải để học thật, mà để tạo danh tiếng.

Có danh tiếng, người nhà họ Khương sẽ không coi nàng như một tiểu thư vô dụng, sẽ có địa vị. Có địa vị, sẽ có người muốn kết giao, một khi có vòng bạn bè, sẽ có thể từng bước tiếp cận Vĩnh Ninh công chúa.

Có cần nhiều thời gian không? Không cần nhiều thời gian. Trong Minh Nghĩa Đường, tài năng của nàng sẽ giúp cô nổi danh trong thời gian ngắn nhất, đây là cách đơn giản nhất.

Khương Cảnh Duệ thấy nàng không biết đang nghĩ gì, đưa tay vẫy trước mặt nàng, hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa, khi nào đi gặp tổ mẫu?”

“Ta không gặp tổ mẫu.” Khương Lê nói: “Ta muốn gặp phụ thân.”

“Đại bá phụ?” Khương Cảnh Duệ ngạc nhiên: “Ngươi không thể thuyết phục đại bá phụ, chỉ cần Đại bá phụ quyết định, trừ khi tổ mẫu lên tiếng, không ai có thể thay đổi được. Ông ấy đã quyết định giao việc này cho Đại bá mẫu, nghĩa là chuyện đã được quyết định, ngươi tìm ông ấy là phí công còn khiến mình tức giận thêm.”

“Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.” Khương Lê nói: “Nhưng ta vẫn muốn gặp phụ thân.”

“Sao ngươi lại cố chấp như vậy?” Khương Cảnh Duệ bực bội nói.

“Không phải cố chấp,” Khương Lê cười nói: “Mà là kiên trì.”

Nàng sẽ kiên trì đến cùng.

Bạn đang đọc Đích Gả Thiên Kim [Anan dịch] của Thiên Sơn Trà Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ananlufffy29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.