Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn bạc

Phiên bản Dịch · 1355 chữ

Khương Lê nhìn hai người đối diện.

Khương Ấu Dao và Châu Ngạn Bang đứng gần nhau, hôn sự của họ cả thành Yên Kinh đều biết, đôi tình nhân chưa cưới thân mật cũng không có gì lạ. Chỉ là hiện tại sắc mặt của Châu Ngạn Bang lại có chút không tự nhiên.

Khương Ấu Dao lại ngây thơ hỏi: “Nhị tỷ, hai người vừa rồi đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, sao ta đến thì không tiếp tục nói nữa?”

“Không có gì,” Khương Lê đáp: “Chỉ là tình cờ gặp thế tử, vừa chào hỏi một chút, thì muội đã tới rồi.” Khương Lê cười nhẹ: “Vì tam muội đã đến, muội và thế tử cứ tự nhiên, ta về trước.” Nói xong, nàng cũng không chờ Châu Ngạn Bang và Khương Ấu Dao trả lời, dẫn theo Đồng Nhi rời đi.

Châu Ngạn Bang không kìm được nhìn theo bóng dáng Khương Lê rời đi , Khương Ấu Dao thấy vậy, âm thầm nghiến răng tức giận .

Trên đường về, Đồng Nhi khẽ hỏi Khương Lê: “ Tiểu thư, người vẫn nên tránh xa Châu thế tử thì hơn.”

“Muội muốn nói gì?”

Thấy Khương Lê không giận, Đồng Nhi lấy thêm dũng khí nói: “Mặc dù trước đây tiểu thư và Châu thế tử có hôn ước nhưng bây giờ người có hôn ước với thế tử là tam tiểu thư. Dù tiểu thư đã trở về nhưng lão gia cũng sẽ không đổi lại hôn ước. Hôn sự không phải trò đùa, thay đổi nhiều lần, gia đình chúng ta sẽ trở thành trò cười của thành Yên Kinh. Lão gia nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.”

“Thứ hai,” Đồng Nhi vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Khương Lê, “Châu thế tử vừa rồi nhìn tiểu thư quá nhiệt tình, hắn hiện tại là hôn phu của tam tiểu thư, không chú ý đến thân phận mà còn hành xử như vậy, có thể thấy không phải là người tử tế, tiểu thư…”

“Ta hiểu rồi.” Khương Lê cười nói: “Ta đương nhiên biết hắn không phải là người tử tế. Nhưng mà Đồng Nhi của chúng ta lại có thể nghĩ được nhiều như vậy, thật khiến ta ngạc nhiên.”

Đồng Nhi thường ngày rất đơn giản ngoài lòng trung thành thì không có gì đặc biệt, không ngờ lại tinh tế như vậy, Khương Lê cảm thấy rất hài lòng.

Đồng Nhi nghe Khương Lê khen ngợi, cũng cười nói: “ Tiểu thư không cần lo lắng, người là tiểu thư của Khương phủ, không chỉ là thế tử Ninh Viễn Hầu, ngay cả làm vương phi cũng được. Tương lai sẽ có người chồng tốt.”

Khương Lê nghe mà bật cười, Đồng Nhi vẫn còn quá ngây thơ, không biết người đời có thể đáng sợ như thế nào. Chỉ riêng tội danh mưu hại kế mẫu, cũng đủ khiến nàng trong thành Yên Kinh không ai dám gần. Nếu không, Khương Nguyên Bách cũng không đưa nàng đến am ni cô, vì biết rằng ở kinh thành Yến Kinh, nhị tiểu thư nhà họ Khương cũng không sống tốt hơn được.

Dù sao, nàng cũng không định lấy chồng trong kiếp này.

...

Trong lúc đó, tại Thục Tú Viên, Quý Thục Nhiên và Quý Trần thị đang nói chuyện.

Khách khứa đã rời đi hết, hôm nay lễ cập kê của Khương Ấu Dao thực sự là một mớ hỗn độn. Người khác sẽ nói rằng bà làm chủ mẫu mà quản lý kém cỏi hậu viện không yên ổn.Ánh mắt của Khương Nguyên Bách khi rời đi làm bà ta rất tức giận. Khương Nguyên Bách rõ ràng đang trách cứ bà.

Bà vốn định đối phó với Khương Lê, không ngờ Khương Lê lại thoát được, còn mất đi nha hoàn Hương Sảo. Nhưng điều này thì cũng thôi, chuyện hôm nay ai tinh ý đều nhìn ra sự bất thường, những phu nhân tiểu thư kia thích nhất là bàn luận chuyện hậu viện, người thông minh sẽ thấy sự kỳ lạ trong đó.

Quý Thục Nhiên không sợ người ta nhìn ra điều kì lạ, làm chủ mẫu ai chẳng có chút thủ đoạn. Nhưng dùng thủ đoạn mà vẫn thua, mất cả chì lẫn chài, thì chỉ làm trò cười cho người khác, thua dưới tay một tiểu nha đầu.

Quý Thục Nhiên kiêu ngạo, trở về nhà liền tức giận đập phá đồ đạc trong nhà.

Quý Trần thị an ủi: “Muội làm thế này bị người khác thấy còn nói muội không giữ được bình tĩnh, không giống phong thái thừa tướng phu nhân”

“Tỷ tỷ, muội chỉ là nuốt không trôi cục tức này.” Quý Thục Nhiên tức giận nói: “Khương Lê , con tiện nhân này thật quỷ quyệt! Bằng tuổi Ấu Dao mà lòng dạ hiểm độc như vậy . Tỷ cũng thấy rồi đó, làm sao lại có người tâm cơ như thế!”

Quý Trần thị nói: “Nó quả thực không đơn giản, muội đừng tự làm loạn. Muội là chủ mẫu Khương gia, đừng quên muội đã sinh cho Khương Nguyên Bách một trai một gái, Khương Nguyên Bách vẫn sẽ thiên vị muội. Khương Lê chỉ là đứa con gái bị ghẻ lạnh, trong Khương phủ ai thực sự coi nó là tiểu thư? Muội muốn đối phó nó, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao, muội cứ từ từ, đừng để người khác nắm được điểm yếu của mình. Nhìn vào Hương Sảo lần này, suýt nữa thì hỏng chuyện.”

Quý Thục Nhiên dần bình tĩnh lại, nói: “Muội biết rồi.”

Vân Song đã bị đưa đi, lời nói của Khương Lê đã khiến Quý Thục Nhiên nảy sinh nghi ngờ, mặc dù Vân Song cũng giải thích là do tranh chấp với Hương Kiều nên mới ra nông nỗi này. Nhưng dù thật hay giả, Vân Song cũng làm hỏng chuyện của Quý Thục Nhiên, phạm phải sai lầm lớn như vậy, không thể giữ lại. Còn dùng thủ đoạn gì, chỉ cần người ngoài hỏi sẽ nói là Vân Song chịu không nổi cái chết của Hương Kiều, thu dọn đồ đạc về quê.

“Còn phu nhân họ Liễu kia,” sắc mặt Quý Trần thị tối lại, “ Ba lần bảy lượt đối đầu với Quý gia chúng ta. Cha nói Liễu Nguyên Phong lại dâng sớ tố cáo ông. Liễu Nguyên Phong không biết điều như vậy, giờ Liễu phu nhân lại đối đầu với chúng ta, thật khiến người ta tức giận.”

“Thật sự rất phiền phức.” Quý Thục Nhiên tiếp lời: “Lúc đầu nếu không phải bà ta xen vào chuyện người khác, Khương Lê sao có cơ hội về Yên Kinh!”

“Không sao,” Quý Trần thị lạnh lùng nói: “Nhà họ Liễu dám đối đầu với nhà họ Quý, có ngày sẽ có kết cục xấu. Điều quan trọng trước mắt là muội phải dỗ dành Khương Nguyên Bách, lần này làm ông ta giận, phải dỗ dành cho tốt. Còn Khương Lê không vội, từ từ tìm cách, dù sao nó cũng ở trong tầm mắt, đừng quên chuyện hôn sự của nó vẫn trong tay muội, muốn làm khó dễ, không phải dễ như trở bàn tay?”

Quý Thục Nhiên gật đầu: “Tỷ nói rất đúng.”

Đang nói chuyện, Khương Ấu Dao đột ngột chạy vào, sắc mặt giận dữ, nét mặt gần như méo mó. Thấy Quý Trần thị và Quý Thục Nhiên đều ở đó, cô không quan tâm gì khác, liền nói: “Mẹ, dì, Khương Lê tiểu hồ ly tinh kia dám trước mặt con câu dẫn Châu thế tử, thật không biết xấu hổ, các người nhất định phải dạy cho cô ta một bài học!”

“Nó dám sao ?” Quý Thục Nhiên tức giận đứng dậy.

“Nó dám đấy.” Khương Ấu Dao ấm ức nói: “Mẹ, nó không coi chúng ta ra gì, chúng ta sao có thể nhẫn nhịn? Mẹ, nhất định phải giúp con xả cơn giận này!”

Bạn đang đọc Đích Gả Thiên Kim [Anan dịch] của Thiên Sơn Trà Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ananlufffy29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.