Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người quen

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

Sau khi gặp Khương Ấu Dao,  Khương Cảnh Duệ, Khương Lê dành rất nhiều thời gian tìm hiểu rõ ràng Khương phủ.

Khương gia nền tảng vững chắc, phủ đệ cũng rất lớn, cũng may Khương Lê trí nhớ không tệ. Huống hồ lúc ở Đồng Hương, phủ đệ tuy nhỏ nhưng nàng lại thích đi theo Tiết Hoài Viễn ra ngoài xử lý công vụ, nàng đã đi khắp mọi ngóc ngách của Đồng Hương nên rất giỏi tìm đường.

Những ngày tiếp theo yên bình đến lạ lùng. Ngoại trừ mỗi ngày nhìn Hương Sảo ở trước mặt lấy lòng xu nịnh cùng Vân Song vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Nhưng kỳ lạ là không một ai chủ động từ Khương lão phu nhân, hay là Nhị thúc, Tam thúc tới tìm Khương Lê, ngoại trù lần  gặp gỡ ngày hôm đó cho dù là phụ thân Khương Lê Khương Nguyên Bách cũng không ngay thèm giữ thể diện. Khương Lê ở Khương gia, giống như là một kẻ tầm thường, dường như đón nàng trở về rồi đói với nàng lạnh lùng thơ ơ một góc, những ngày như thế, sẽ bị người ta lãng quên.

Không , không cần những ngày như vậy, bây giờ đã vậy rồi.

Người bên ngoài không nể mặt nàng, Khương Lê cũng không vội vàng ra mặt, coi như không có chuyện gì, không chủ động đi gặp Lão phu nhân, ngày thường ăn cơm cũng là một mình để Đồng Nhi bưng về Phương Phi Uyển cho nàng, hầu như vậy  là nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng mâu thuẫn cũng sẽ không bởi vì không để ý tới nó liền tự động biến mất, bình tĩnh lúc này cũng là chuẩn bị cho bất bình tĩnh sau này.

Sáng sớm hôm nay, sau cơn mưa trời lại sáng, mát mẻ hiếm có, không nóng bức như trước kia. Sau khi Khương Lê dùng xong điểm tâm, liền nói cho Hương Sảo, nàng định ra ngoài một chuyến.

Vân Song đứng ở phía xa, im lặng nghiêng tai nghe Hương Sảo hỏi Khương Lê: "Nhị tiểu thư, sao đột nhiên muốn ra ngoài?"

Ta về nhà đã nửa tháng, cả ngày đều ở trong phủ, thật sự rất nhàm chán, không biết thành phố Yên Kinh mấy năm nay như thế nào, chỉ muốn đi ra ngoài dạo một chút. " Không đợi Hương Sảo nói , nàng lại nói:" Huống hồ qua vài ngày nữa chính là lễ cập kê của tam muội, ta cũng không thể hai tay trống rỗng.

Hương Sảo đảo tròng mắt, hỏi: "Cô nương là muốn đi chọn quà cho lễ cập kê của tam tiểu thư sao?

“Đúng vậy.” Khương Lê cười nói:" Cũng xem có cái gì mới mẻ không”.

Trái tim Hương Sảo nhất thời bị câu ngứa ngáy, Khương Lê đi ra ngoài mua đồ, nếu là mình cũng theo sau, nói không chừng cũng sẽ được chút ban thưởng. Nhắc mới nhớ, vị nhị tiểu thư này mặc dù lớn lên ở am đường, nhưng rất hào phóng. Cũng không biết có phải ngu ngốc hay là theo tính tình tiêu tiền như nước của cố phu nhân Diệp Trân Trân, ngày thường khen thưởng vô cùng hậu hình. Chỉ ở cạnh Khương Lê nửa tháng, trang sức Hương Sảo được thưởng cũng sắp bằng cả một năm trước đây.

Cô ta cố ý hỏi “ Nhị tiểu thị, mấy ngày nay người tốn không ít…”

“ Bạc mẫu thân tặng ta chưa tiêu” Khương Lê ngắt lời cô ta cười nói tiếp “ đủ mua những đồ tốt”.

Hương Sảo nghĩ, cũng đúng, Khương Lê tặng trang sức còn bạc thì còn nguyên. Thực sự  làm sao bạc có thể có giá trị như đồ trang sức? Chỉ là Hương Sảo sẽ không tự cắt đứt đường phát tài của mình, nghĩ đến hôm nay có thể lại kiếm được tiền liền lập tức nuốt lại lời khuyên Khương Ly đừng ra ngoài, chỉ nói: "Đã như vậy, nô tì cùng Nhị tiểu thư nhau đi ra ngoài nhìn xem. Trước đây nô tì đi cùng Tam tiểu thư,  biết được những cửa hàng tốt ở Yến Kinh."

Vân Song hơi không hài lòng với phản ứng của Hương Sảo, nhưng Khương Lê đã nói: "Được rồi, Đồng Nhi cũng cùng đi với ta. Phiền chị Hương Sảo rồi."

Tuy nhiên, Khương Lê lại có ý vô tình bỏ qua Vân Song.

Hai nha hoàn đã đủ rồi, nên Vân Song tự nhiên sẽ không đi theo. Mặc dù từ đầu Vân Song không định nhường nhịn vị nhị tiểu thư này, nhưng hành động của Khương Lê lúc này dường như cũng đang rõ ràng cho thấy một điều: Khương Lê cũng không ưa gì Vân Song.

Khi Khương Lê và Hương Sảo ra khỏi phòng, Vân Song giận dữ nhổ một ngụm nước bọt, quay đầu đi tới bên cạnh Quý Thục Nhiên trong Thục Tú Viên.

Lúc Khương Lê ra cửa, người canh gác có chút lo lắng, may mắn là Hương Sảo rất quen thuộc, nói chuyện vui vẻ với người canh gác vài câu, rồi gọi hai hộ vệ đi theo xe ngựa Khương gia ra ngoài.

Có lẽ vì Khương Lê không được coi trọng, nên ít hộ vệ , ít đến đáng thương, nhưng lại phù hợp với việc Khương Lê không muốn nhiều người đi theo.

Ra khỏi cổng lớn của Khương gia, Đồng Nhi thở phào nhẹ nhõm. Thời gian cô Khương gia cũng căng thẳng, sợ gây phiền phức cho Khương Lê, mỗi ngày đều cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn, như đi trên băng mỏng mà sống. Một khi ra ngoài, cô lập tức cảm thấy ngay cả Hương Sảo, người mà cô vốn không ưa cũng trở nên bớt khó chịu.

Hương Sảo cũng không khách khí, ra ngoài liền nói: "Nhị tiểu thư, nô tỳ biết tiệm trang sức tốt nhất Yên Kinh là Cát Tường Lâu."

"Vậy thì đến Cát Tường Lâu đi." Khương Lê nói dễ dàng đến bất ngờ.

Thực ra nhà bà ngoại của Khương Lê, nhà Diệp, kinh doanh làm giàu từ nghề trang sức, tuy không quý giá bằng Cát Tường Lâu, nhưng lại có số lượng nhiều. Sau này sản nghiệp của nhà Diệp ngày càng phát triển, mảng trang sức lại không còn được coi trọng nữa.

Đến Cát Tường Lâu, người làm trong tiệm vừa nhìn thấy Hương Sảo, vui vẻ chào hỏi, nhưng khi thấy Khương Lê bên cạnh, họ ngẩn người, buột miệng hỏi: "Vị quý nhân này là..."

Ngày thường Hương Sảo đều đi cùng với Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao, hôm nay Hương Sảo lại đi cùng một cô gái trông giống tiểu thư. Cô gái này rõ ràng ngồi trên xe ngựa của Khương gia, nhưng gương mặt lại rất lạ, khiến người làm băn khoăn, không phải là thứ nữ của Khương gia, chẳng lẽ là họ hàng nào đó của Khương gia?

Đang nghĩ như vậy, thì thấy trên mặt Hương Sảo hiện lên biểu cảm kỳ lạ, do dự một lúc mới mở miệng ngượng nghịu: "Đây là nhị tiểu thư nhà chúng tôi."

Người làm vừa nghe đến tên nhị tiểu thư, chưa kịp phản ứng, mặt vẫn cười niềm nở, băn khoăn không biết từ khi nào Khương gia có thêm một nhị tiểu thư. Đến khi nhìn thấy mặt Khương Lê, người làm mới đột nhiên nhận ra, suýt nữa bị sặc nước bọt.

Nhị tiểu thư? Chính là vị nhị tiểu thư đã hạ độc mẹ kế và anh trai, bị đưa vào am tu thân dưỡng tính của Khương gia!

Không phải là gương mặt đáng sợ như tin đồn, sát khí đằng đằng, cũng không phải là dáng vẻ chua ngoa cay nghiệt, hung dữ. Cô gái trước mặt mặc áo lụa màu trắng ngà, áo khoác nhỏ màu ngọc, trang điểm nhẹ nhàng, đang hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, dường như thấy anh ta rất thú vị, khóe môi còn mang theo một nụ cười.

Trong sáng dịu dàng, nét mặt thanh tú, rõ ràng là tiên nữ đồng tử dưới chân Bồ Tát.

Trời ơi, sao có thể là nhị tiểu thư Khương gia được?

Người làm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ đều rối tung lên. Đồng Nhi nhíu mày, tức giận nói: "Người kia, có định đón khách không?"

Người làm lập tức tỉnh lại, liên tục xin lỗi, lại lén nhìn Khương Lê, thấy Khương Lê vẫn cười dịu dàng, không có vẻ tức giận, đầu óc vừa tỉnh táo được một chút lại tiếp tục rối tung lên.

Hắn ta vừa dẫn mọi người vào tiệm, vừa nghĩ, hôm nay sao lại không có nhiều khách, trong đại sảnh không có một khách nào. Nếu không, để những khách khác thấy vị nhị tiểu thư độc ác của Khương gia này trông thế này, chắc chắn không chỉ mình hắn ta bất ngờ!

Khương Lê và mọi người vào Cát Tường Lâu, không xa đó có một tòa nhà tráng lệ, sáng rực vàng son, tiếng nhạc tiên du dương.

Trên lầu có hai người ngồi gần cửa sổ, một người mở miệng: "Nhìn kìa, người Khương gia."

Đối diện, một bàn tay trắng trẻo đang rót nhẹ một chén trà, ngón tay thanh mảnh còn trắng hơn cả chiếc ấm trà mịn.

"Ồ." Giọng nói mang theo chút lười biếng thú vị, "Người quen."

Bạn đang đọc Đích Gả Thiên Kim [Anan dịch] của Thiên Sơn Trà Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ananlufffy29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.