Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mệnh khổ Mã lão thái (canh một)

Phiên bản Dịch · 1076 chữ

Tiền Bội Anh nghe được Tống Phục Linh kêu nàng, cũng không quan tâm. Quá mệt mỏi! Ban ngày làm việc dựng lều trại, buổi tối ở trên xe ngủ nghiêng hơn nửa đêm.

Nàng đã bao giờ phải chịu tội như thế này!

Tiền Bội Anh phiên cái thân, nàng đã sớm ngủ say, trong lúc mơ mơ màng màng nói thầm ở trong lòng: 'Cái đứa nhỏ gì thế này, cứ có việc gì liền tìm mẹ, khát nước, mệt nhọc, đói bụng, ngày nào cũng 'mụ mụ, mụ mụ' . Trong mơ thế nhưng cũng đẩy nàng, sao không đẩy Tống Phúc Sinh đi.'

Rèm cửa "Xoạch" một tiếng, bị người cứng rắn kéo ra.

Gió cuốn theo những hạt mưa rót vào trong lều.

Mã lão thái gầm lên: “Ta kêu hơn nửa ngày trời, sao không đứa nào lên tiếng vậy a!”

Kêu xong một câu này liền biến mất không thấy.

Lão thái thái lại bị trượt xuống.

Mã lão thái lúc này chật vật cực kỳ, một phen số tuổi, tay già chân yếu leo cây vốn dĩ liền lao lực, ngày mưa leo cây đối lão thái thái tới nói, càng là quá khó, quá khó khăn.

Tiền Bội Anh quay người nhìn thấy cửa lều trống rỗng, nước mưa tạt vào mặt nàng, mới giật mình một chút, tỉnh táo lại.

Má ơi! Thực sự có người tới, khuê nữ không nghe lầm.

Tống Phúc Sinh cũng bị gió lạnh thổi đến sau cổ lạnh lẽo, hướng trong ổ chăn rụt rụt mới híp mắt ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt buồn ngủ nói: “Ai a, ai nói cái gì vậy?”

Tống Phục Linh chỉ ra cửa: “Nội tới, nói một câu liền không thấy, hẳn là bị trượt xuống dưới. Con đã nói rồi, con hình như nghe thấy có ai kêu con đi ăn thịt.”

Nói thật ra, Tống Phúc Sinh có một cái chớp mắt như vậy là thực không tin lời này.

Nếu là nữ nhi chỉ nói nửa câu đầu, ân, thực bình thường, tới, tới liền tới bái.

Nhưng nửa câu sau, vừa nghe liền không phải chuyện lão nương ở cổ đại này của hắn có khả năng làm. Đó là cái vị hận không thể đem dưa muối, thịt muối giữ đến sinh mốc. Còn có thể kêu hắn ăn thịt?

Tiền Bội Anh phản ứng nhanh chóng, tay túm chặt rèm cửa một lần nữa che kín mít cửa lều, tránh cho nước mưa tiếp tục tạt vào làm ướt hành lý.

Dưới tàng cây, Mã lão thái ngồi ở dưới đất, vừa mới lao lực bò dậy, chính khoác áo tơi ngửa đầu xem đâu, liền trơ mắt nhìn thấy rèm cửa kia lại đóng lại: “……” má nó!

Còn may mà Tiền Bội Anh chỉ là đóng rèm cửa, cũng không có quên đi mẹ chồng đang chờ ở dưới tàng cây. Đóng rèm cho kỹ liền đem quần áo ném cho Tống Phúc Sinh, nói: “Nhanh lên đi, mặc quần áo nhanh chóng đi xuống nhìn xem. Nương ngươi thật sự tới. Mưa lớn như vậy, đừng để nương bị mưa ướt hết, ta xem trên mặt nương toàn là nước mưa.”

Tống Phúc Sinh tiếp nhận quần áo tức phụ đưa qua, lại dùng chân đạp nhẹ vài cái lên mông Tiền Mễ Thọ còn đang ngủ rất thơm ngọt: “Dậy đi.”

Tiền Bội Anh cũng mau chóng mặc tốt quần áo của mình, lại nhanh nhẹn mà túm qua tay nải đựng quần áo, từ bên trong móc ra hai kiện áo lông.

Một kiện đưa cho Tống Phục Linh, một kiện mạnh mẽ tròng lên trên người Tiền Mễ Thọ.

Tiền Mễ Thọ mặc áo lông của tỷ tỷ hắn, nhìn giống như đang mặc đầm ngắn, tay nhỏ trộm sờ sờ lên vải lông mềm mại, nãi thanh nãi khí nói, "Cô mẫu, cháu chưa từng được mặc đồ như vậy, quái tốt! Nhưng không được dễ chịu lắm, quá dài a."

Tiền Bội Anh ôm Tiền Mễ Thọ vào trong lòng ngực: “Không dễ chịu cũng phải mặc, một hồi mưa thu một hồi hàn, đừng để bị cảm lạnh.”

……

Tống Phúc Sinh thân mặc áo tơi đi ở trong mưa kêu: “Nương, ngài đi chậm một chút đi, con lấy cái túi che mặt cho ngài a, nương? Ngài đi cẩn thận coi chừng té ngã.”

Mã lão thái sắp tức chết rồi. Nàng mới không cần để ý tới đứa con này!

Chân càng bước nhanh, "Phịch" một cái, té ngã, ngã bò xuống đất, quỳ lên vũng nước.

“Ai u, ai u, muốn ngã chết ta, trong chốc lát như vậy liền bị ngã bốn lần.”

Tống Phúc Sinh chạy tiến lên đỡ: “Con đã nói rồi, đi chậm một chút chậm một chút, ngài cứ không chịu nghe con a.”

Theo kịp đằng sau là Tống Phục Linh mặt mang mặt nạ. Đeo mặt nạ như vậy cho dù có đi ngược gió cũng không bị mưa tạt vào trên mặt, nàng đầu đội đấu lạp, trên người cũng mặc một cái áo tơi.

Phía sau lưng phồng lên thật to, đó là bởi vì bên trong áo tơi Tống Phục Linh đeo cái ba lô, trong ba lô đựng chính là vật tư quan trọng, thuộc về loại tuyệt đối tuyệt đối không thể buông tay. Ai cũng không tin, ba người nhà nàng thay phiên nhau cõng, không dám đặt ở lều trại, đi đến đâu cõng đến đó.

Tiền Bội Anh một tay cầm dù giấy[1], một tay ôm Tiền Mễ Thọ.

([1]dù giấy: dù làm từ giấy dầu, có khả năng chống thấm nước, người Trung Quốc thời xưa hay dùng.)

Tiền Mễ Thọ cũng mang mặt nạ, trong lòng ngực ôm gạch gạo nếp được bọc trong bao nilon màu đen. Gạch kia là mệnh của hắn, càng là một khắc cũng không rời thân.

Phát giác cô mẫu vừa ôm hắn vừa che dù thực cố hết sức, Tiền Mễ Thọ đem gạch gạo nếp kẹp ở giữa hắn cùng Tiền Bội Anh, vươn tay nhỏ giúp cô mẫu nâng dù, chỉ trong chớp mắt, tay áo cùng tay nhỏ kia của hắn đã bị nước mưa xối ướt.

Vài người đội mưa gập ghềnh trở về trong hang động, mới trở lại liền đã chịu hoan nghênh nhiệt liệt.

Bạn đang đọc [Dịch] Cả Nhà Ta Đều Xuyên Đến Cổ Đại (chạy nạn) của YTT đào đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaobao95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.