Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người chết thứ ba

Phiên bản Dịch · 2905 chữ

Sau khi họ quay trở lại, Nhuận Ám đậu xe ở bãi đỗ gần đó rồi nói Nhâm Tĩnh:

“Em nói đi, tôi muốn nghe lời giải thích hợp lý.”

Cô ta nhìn Nhuận Ám sau đó lắc đầu trả lời:

“Nói đơn giản thế này, em và hai anh em anh đều giống nhau, chúng ta có năng lực linh cảm nhưng bù lại mỗi người chúng ta sẽ có một chức năng khác nhau. Nói về năng lực của em ấy mà, trong mỗi sự kiện tâm linh em có thể biết được nguy hiểm xuất phát từ đâu sau đó tiến hành dự báo.”

Tuy rằng Nhuận Ám đã sớm biết được cô gái này hiểu rõ về linh cảm, nhưng anh không ngờ cái thứ chết tiệt mang tên vận mệnh lại trói chặt cả ba với nhau thông qua năng lực của họ.

“Em cũng hiểu hai anh em sẽ thắc mắc về em. Câu chuyện của đời em sẽ bắt đầu từ ba năm trước nhé, em sống ở một vùng quê cách thành phố rất xa. Vào một buổi tối nọ, cả nhà em sau lái xe về nhà sau chuyến dạo chơi. Lúc đó xe đang đi trên cao tốc, bỗng nhiên em thấy một cái bóng rất ma quái bên ngoài cửa kính. Trời đêm tối thăm thẳm nên em không nhìn rõ được nó là cái gì. Trong chớp mắt em và cha há hốc mồm khi thấy mẹ của em đang ngồi ở ghế phụ đột ngột biến mất.”

Trái tim nhỏ bé của Nhuận Lệ đập liên tục, cô nổi hết da gà:

“Thì ra là vậy…. Sau đó mẹ cô thế nào?”

“Bà ấy xuất hiện ở giữa ngã tư và bị một chiếc xe tải cán nát bấy. Theo lời kể của tài xế, hắn ta không biết vì sao mẹ tôi đột nhiên hiện ra trước đầu xe, hắn thắng không kịp nên vô tình tông chết người. Mấy ngày tiếp đó cha tôi sa sút tinh thần, tâm trí ông chìm trong những đau đớn. Lúc tôi kể cho cha nghe về chuyện cái bóng, ông ấy cứ như phát điên lên, vùi đầu vào việc điều tra nó. Ông bỏ luôn công việc của mình, bắt đầu điều tra nghiên cứu các đường cao tốc và ngã tư trong thành phố. Đồng thời ông ta còn thăm dò rất nhiều trang web về những sự kiện tâm linh bí ẩn, tìm ra rất nhiều thông tin liên quan đến vụ án của mẹ. Nửa năm trước ông ấy để lại cho tôi một quyển nhật ký rồi cũng mất tích.”

“Quyển nhật ký ghi lại rất nhiều nghiên cứu của cha tôi về những sự kiện tâm linh xảy ra trên toàn thế giới. Mặc dù chính phủ Trung quốc luôn bài trừ dị giáo nhưng có rất nhiều thứ đang tồn tại vượt khỏi tri thức của loài người.”

Nhuận Ám gật đầu:

“Đúng, tôi cũng đồng ý quan điểm này. Em nói tiếp đi.”

“Vâng, nhật ký có chép lại câu chuyện của hai anh em anh. Sau tai nạn giao thông cha em bắt đầu nhận ra mình đã có được năng lực tiên tri. Năng lực của ông ấy có thể giúp ông ấy biết được những hiện tượng tâm linh sẽ xảy ra trong một phạm vi và trình độ nhất định. Trong nhật ký có ghi lại một số chuyện sẽ phát sinh trong tương lai, kết quả những chuyện đó đều giống hệt như ông kể. Trong nhật ký có viết lại tâm nguyện của cha em, ông ấy muốn em phải tìm được hai người. Tuy thứ duy nhất cha để lại chỉ có cái tên, nhưng ông có chú thích phía dưới, em chỉ cần tiếp xúc sẽ biết được hai người chính là người mà em muốn tìm. Cuối cùng thì sao khi xem bộ phim kinh dị ở Hongkong và nhìn dòng chữ biên kịch Y Nhuận Ám, em đã nhận ra anh em anh.”

“Nhưng em muốn anh làm gì cho em? Tìm ra cái bóng rồi báo thù cho mẹ em hay tìm tung tích của cha em?”

“Nói chung là em muốn hợp tác với hai người. Năng lực của em có giới hạn, và hai người cũng vậy. Nhưng nếu linh cảm của chúng ta kết hợp lại sẽ tạo ra một lời tiên tri hoàn chỉnh. Anh biết tên và gương mặt nạn nhân, em gái anh cung cấp thời gian xảy ra hiện tượng tâm linh, còn em đảm nhiệm thông tin về nguyên nhân nguy hiểm.”

Nhuận Ám nói ra nghi ngờ của anh:

“Anh hiểu, nếu anh chấp nhận đề nghị của em, tức là em cũng sẽ thức hiện mong muốn của anh?”

“Đúng, em có nói với em gái của anh, một ngày nào đó trong tương lai em cũng sẽ bị những thứ bí ẩn đó giết chết. Cha vì muốn cứu em nên đang trốn ở một chỗ nào đó để tìm biện pháp rồi. Ngoài ra quyển nhật ký có ghi lại một cách để phá giải những nguyền rủa được tạo hóa sắp xếp, đây là biện pháp duy nhất để cứu em và thực hiện ý nguyện của anh.”

Nhuận Ám im lặng. Bảy năm qua anh luôn nghĩ đến vấn đề này, nhưng tiếc thay nỗi sợ hãi đang tràn ngập trái tim anh, làm anh không còn can đảm để đối mặt với quá khứ. Đề nghị của Nhâm Tĩnh làm cho anh nhìn thấy ánh sáng của hy vọng đang dần trở lại.

“Em để anh suy nghĩ nhé…”

Nhuận Lệ lập tức cốc đầu ông anh mình:

“Dẹp, nghĩ cái gì mà nghĩ, chết mất hai người rồi anh thấy chưa? Em nói cho anh biết, nhà văn Y Nhuận Ám, nếu anh vẫn khoanh tay đứng nhìn thì em sẽ cắt đứt tình anh em với anh!”

Sau đó cô mặc kệ ông anh mình đang đờ mặt ra, quay sang Nhâm Tĩnh nói:

“Cứ quyết định như vậy ‘cậu’ nhé! Mình chắc chắn chúng ta rất có duyên với nhau, sau này hợp tác vui vẻ. Có khi vài hôm nữa chúng ta tìm thấy cha cậu luôn không chừng. Đợi khi nào mình có linh cảm, mình sẽ gọi điện cho cậu.”

“À…. Rồi, vậy mình đi trước nhé….”

“Để mình tiễn cậu.”

“Thôi không sao, gần đây có taxi mà. Từ khi mẹ mất, mỗi lần ngồi trên xe hơi mình đều thấy khó chịu.”

“Nhưng ít ra cũng hãy để anh đưa em đến trạm xe, Nhuận Lệ ở đây chờ anh.”

Sau đó anh ta nháy mắt với Nhâm Tĩnh, cô ngầm hiểu gật đầu:

"Được rồi."

Những mùa trở gió luôn mang theo cái lạnh của sương đêm làm giá buốt cả lòng người, xung quanh con phố ánh đèn đường lúc mờ lúc ảo. Nhuận Ám vừa thả bước trên đường vừa kể cho Nhâm Tĩnh nghe những gì anh luôn chôn giấu trong tim.

“Nhuận Lệ quá ngây thơ, nó không biết nó đang đối mặt với cái gì.”

“Anh không muốn em gái dính vào hả?”

“Em phải hứa với anh, ngoài việc cung cấp thời gian con bé không được tham gia vào vụ án. Những việc như tiếp xúc với nạn nhân để anh và em làm là đủ rồi. Em cũng thấy đó anh chưa nói chuyện kia cho con bé biết. À mà này, những gì em nói đều là thật sao?”

“Anh hỏi về cái gì?”

“Thì là về cách phá giải nguyền rúa. Cha em có viết trong nhật ký không?”

“Có, hai anh em anh cũng sẽ giống như em, trong tương lai sẽ bị thứ đó giết chết.”

“Được rồi, em đừng nói cho Nhuận Lệ. Bảy năm qua một mình anh gánh chịu nỗi đau này. Anh chọn đi theo con đường sáng tác tiểu thuyết kinh dị cũng do mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng.

Lúc ban đầu, sau khi cha mẹ mất không lâu, trong đầu anh luôn xuất hiện tên và gương mặt của những người sắp chết, trong đó có anh và con bé. Ở chiều ngược lại con bé cũng nói cho anh về những linh cảm quái gở của nó. Cha mẹ anh cũng có để lại nhật ký, khi bọn anh đọc xong thì dứt khoát chuyển nhà. Bọn anh đã phải cầm cự bằng tiền bảo hiểm nhân thọ của cha mẹ,

thậm chí đoạn tuyệt tất cả quan hệ với bạn bè người thân….

Anh ta ôm đầu một cách đau khổ tiếp tục nói:

“Từ đó về sau anh dần dần phát hiện, càng rời xa thành phố thì linh cảm về người chết của anh càng mạnh, ví dụ như bây giờ vừa có linh cảm thì hai ba tuần sau đã có người bị giết. Anh em bọn anh đã chuyển đi ba thành phố rồi, nhưng cứ linh cảm là y như rằng tên và gương mặt nạn nhân xuất hiện trên báo. Họ không chết bằng một cách bí ẩn thì cũng mất tích. Cho nên nguyện vọng của anh chỉ có một….”

Cuối cùng họ cũng đến trạm xe, Nhâm Tĩnh nhìn Nhuận Ám, do đèn đường quá mờ nên anh không thấy rõ nét mặt của cô.

“Bây giờ em không hứa trước, nhưng số mệnh đã dùng dây buộc chặt chúng mình lại, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào nhau mà thôi.”

Vừa rồi là lần đầu Nhâm Tĩnh và anh em Nhuận Ám gặp nhau. Bây giờ, câu chuyện thuở xa xưa chính thức bắt đầu. Không ai biết được nguyên nhân, nhưng bọn họ đã không thể trốn được nữa mà chỉ có thể đếm từng phút từng giây chào đón cái chết của mình…..

Ngày thứ hai, trong cantin công cộng của cục cảnh sát, nhà báo Âu Tuyết Nhạn đang dùng các ngón tay xinh đẹp nhón lấy một viên đường và thả nhẹ nó vào trong ly café. Mắt cô híp lại, ranh mãnh nhìn anh chàng Hạ Bằng mà cô yêu say đắm, sau đó đánh khẽ vào lưng anh ta:

“Anh, đi mà, giúp em một lần thôi? Cho em vào trong nhà của nạn nhân đi?”

Hạ Bằng chán nản xòe hai tay ra trong sự bất lực, rất kiên quyết trả lời:

“ Không là không! Trời ơi nữ hoàng của anh ơi, giờ em muốn sao đây? Lần thứ mấy rồi Tuyết Nhạn? Dù anh là cảnh sát nhưng đã rất nhiều lần anh lén cho em vào trong hiện trường vụ án, sếp mà biết thì em muốn anh sống sao? Kể cả vụ án Tạ Tiểu Hào cấp trên phân công cho anh nhưng đến cái xác anh còn chưa thấy, còn phải liên tục báo cáo lên bộ, thông tin mất anh không được phép tiết lộ….”

Âu Tuyết Nhạn cười hì hì nói:

“Anh ơi, nói thì nói vậy thôi, em đâu có năn nỉ anh cho em xem xác thằng bé làm gì, à nếu anh thương em anh sẵn sàng làm vậy vì em thì quá tốt rồi. Còn bằng không thì em chỉ cần vào nhà của nạn nhân một xíu thôi. Em nghiêm túc nhé, chuyện này bí ẩn như vậy, chỉ cần một chút tin tức thôi tổng biên tập đã thưởng cho em không biết bao nhiêu tiền rồi, anh nói anh yêu em mà, giúp em đi!”

Đầu Hạ Bằng đột nhiên chóng mặt vô cùng, hình như kiếp trước của anh thiếu nợ cô rất nhiều……

“Trước đó cũng có một phóng viên muốn điều tra nên chạy đến gặp cục trưởng, cuối cùng cũng bị đuổi về. Tuyết Nhạn à, anh phải có nguyên tắc nghề nghiệp, tin này mà lên báo ấy, em thì sáng chói rồi, nhưng phong ba bão táp sẽ đổ hết lên đầu anh. Bữa trước anh cũng hứa với em khi có tin tức cục cảnh sát sẽ tổ chức họp báo mà?”

“Năn nỉ anh luôn đó, thời đại bây giờ internet phát triển, tin tức độc quyền như này mà chậm chân hơn người ta thì chỉ có chết. Thôi được rồi, em xin thề với đảng và nhà nước, đây là lần cuối cùng có được không?”

Hạ Bằng đành thở dài:

“Anh sợ em thiệt luôn, em nhớ đây là lần cuối cùng nhé. Trời ạ làm việc đã mệt lại còn….”

Cũng may cục trưởng ra lệnh cấm công khai manh mối nhưng không hạn chế phóng viên vào hiện trường phỏng vấn, chắc là không sao đâu. Dù gì thì cái xác cũng được tiễn đi rồi, căn hộ này cũng không có ai mượn, chỉ cần anh nói với chủ nhà trọ một tiếng là được rồi. Khi chủ nhà trọ thấy có hai người đi đến cứ tưởng là khách thuê, ai dè lại là phóng viên và cảnh sát, đành đưa chìa khóa và lắc đầu thở dài:

“Đúng là oan nghiệt mà, một gia đình tốt như thế cứ vậy mà đi tong. Tôi giảm giá bao nhiêu cũng chẳng có ma nào thèm ở.”

Tuyết Nhạn chẳng thèm nhìn đến gương mặt chán nản của chủ nhà, cầm vội chìa khóa rồi lôi Hạ Bằng nên nơi xảy ra vụ án. Khi họ mở cửa ra chỉ thấy một căn nhà u ám, những ánh nắng thưa thớt đang gồng mình chống lại bóng tối. Cô hơi nhíu mày, đi thẳng đến phòng khách tìm hiểu một chút.

“Anh yêu dấu, anh đứng ở ngoài cửa được rồi, không cần vào theo em đâu.”

“Ha ha tất nhiên là không rồi em. Anh mà không ở đây thì ai biết em có lấy cái gì đi mất không. Cảnh sát bọn anh tìm muốn nát cả căn hộ rồi, anh nghĩ chắc em cũng chẳng thấy được gì hay ho đâu, hay là thôi đi.”

Tuyết Nhạn “hứ” một tiếng, bắt đầu kiểm tra các góc nhà. Đầu tiên cô phát hiện, căn nhà này không hề có dấu vết đánh nhau, cảnh sát cũng chẳng bao giờ thay đổi hiện trường, mặt đất cũng không có vết máu. Chà, bạn trai mình chả chịu nói gì cả, cô toàn phải đoán thôi.

Bỏ đi, trước hết cô cứ chụp mấy tấm hình, khi nào về lôi ra nghiên cứu sau.

Đúng lúc này cô đứng cạnh một giá treo quần áo, trên đó có một bộ vest, tay áo vô tình đụng vào đầu của cô. Ngay khi cô vừa mở camera lên để quay video thì gương mặt của anh chàng người yêu Hạ Bằng hiện lên màn hình:

“Một chút thôi nha, quay một chút thôi nha.”

“Rồi rồi, khổ lắm.”

Tuyết Nhạn thầm mắng bạn trai cổ hủ, đang chỉnh camera để lấy nét thì bỗng nhiên cô cảm thấy tóc của mình đang bị cái gì đó nắm lấy rồi lôi thật mạnh, suýt chút nữa làm cô té nhào xuống đất. Cô hoảng sợ vội ngẩng đầu hét lên:

“Ai, ai đó?”

“Em bị gì vậy? Xém chút nữa té cắm đầu rồi.”

“Hạ Bằng, lúc nãy có ai ở sau lưng em vậy?”

“Hả, ai là ai? Nãy đi vào anh đã khóa cửa rất kỹ, hôm nay em sao thế, cứ suy nghĩ lung tung.”

Tuyết Nhạn cố gắng bình tĩnh lại:

“Em nói cho anh biết nha, đừng có tìm người đến đây hù em, tưởng em sợ rồi sau đó không dám phỏng vấn hả? Em đây không biết sợ là gì, ủa, anh trừng mắt nhìn em làm gì?”

“Anh đang không hiểu em làm trò gì đấy.”

“Vừa mới nãy có người đứng sau lưng giựt tóc em, em khẳng định luôn có người làm vậy.”

Hạ Bằng chạy ra sau lưng cô nhìn kỹ một phen, lắc đầu nói:

“Anh chả thấy cái quái gì cả, chắc là tóc em vướng vào giá treo áo rồi.”

“Không, em nói thật mà, em cảm giác có một cánh tay nắm tóc em, anh ơi… có khi nào là quỷ không?”

Vào lúc này không biết vì sao bộ vest lại tự động rơi khỏi giá treo, nằm bẹp trên mặt đất. Hạ Bằng vội nhặt lên, trong lúc vô ý ánh mắt anh lướt qua phần cổ áo, bỗng giật mình ném bộ vest đi:

“Ôi trời đất mẹ ơi, đó là cái gì vậy?”

Vừa nãy anh nhìn thấy ở trong cổ áo vest có một đôi mắt nhô ra ngoài nhìn chằm chằm vào anh. Hạ Bằng lấy hết can đảm cầm bộ vest lên và mở cúc áo ra, chẳng có cái gì bên trong hết. Chân của Tuyết Nhạn bắt đầu run cầm cập:

“Hạ Bằng, em muốn đi về, anh dắt em về đi.”

“À..ừ anh cũng nghĩ vậy.”

Nhuận Ám nhàn nhã ngồi đọc sách trong phòng làm việc, đột nhiên một hình ảnh xuất hiện trước mắt, người đàn ông mặc sắc phục công an đang đứng trong căn hộ đó, tên của anh ta hiện ở ngay trên đầu.

“Thì ra người chết thứ ba tên là Hạ Bằng.”

Bạn đang đọc Dị Tủng (Bản Dịch) của Hắc sắc hỏa chủng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.