Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh ngạc

Phiên bản Dịch · 2491 chữ

Nhuận Ám đang đứng trước nhà vệ sinh công cộng nơi Trương Quân bị giết. Thời gian chỉ có ba ngày nên anh ta đến đây để xác nhận một việc. Có đúng là Nhâm Tĩnh đã nhìn thấy những gì mà anh không thấy không?

Cô đã nói sau khi năng lực tâm linh được nâng cao sẽ có thể nhìn thấy ma bằng mắt thường, còn người bình thường chỉ có thể thấy ma khi dùng gương hoặc máy ảnh. Nếu như cô ta nói là thật, như vậy chắc chắn năng lực tâm linh cô ấy có được do tập luyện sẽ không thể nhìn thấy. Nhưng Nhuận Ám vẫn không thể dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng, dù sao ác quỷ hay năng lực tập linh cả đều là những thứ mà con người không biết nên chẳng thể chứng minh được.

Anh nhẹ nhàng mở cửa nhà vệ sinh công cộng ra. Sau khi thường xuyên tìm hiểu tin tức trên TV và internet, anh phát hiện mỗi khi xảy ra những vụ án quái gở, tất cả nạn nhân đều sống đến đúng thời gian mà anh và em gái linh cảm họ sẽ chết. Đây chính là ưu điểm duy nhất của linh cảm, trước thời gian nạn nhân bị xác định sẽ phải chết, cho dù người đó muốn tự sát cũng không thể chết được. Cho nên anh có đi vào địa điểm xảy ra án mạng cũng sẽ không bị quỷ quấn thân giống Hạ Bằng và Âu Tuyết Nhạn. Sau khi Trương Quân gặp chuyện không may, cảnh sát đã dựa theo manh mối và tìm được hai anh em họ và cũng biết lần cuối họ nói chuyện với nhau là ở trong nhà vệ sinh công cộng, nhưng cảnh sát bỏ qua khả năng có án mạng ở đây. Lúc này nhà vệ sinh công cộng không có ai, cảm giác im lặng như thế này làm người khác cảm thấy khó chịu. Nhuận Ám cố tình đi thật chậm không để tiếng bước chân vang lên.

Đúng lúc này bên trong một WC bỗng nhiên vang lên tiếng dội nước. Tiếng động này làm cho tim Nhuận Ám đập nhanh hơn, nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại và cảnh giác nhìn xung quanh. Không lâu sau đó, anh ta bắt đầu thấy mọi chuyện không bình thường, đã hơn một phút rồi mà nước vẫn dội liên tục, sau người ở trong WC vẫn chưa đi ra? Thế là Nhuận Ám ngồi xổm người xuống rồi nhìn qua khe hở, bên trong là một đôi chân trần trụi tái nhợt như chân người chết! Anh vội vàng đứng lên và đá văng cả cánh cửa, nhưng bên trong trống rỗng không có gì cả. Trong phút chốc anh ta lạnh cả sống lưng, lùi lại vài bước thì đạp trúng ống nước cao su. Cảm giác sợ hãi càng lúc càng tăng, hôm đó lúc anh vào trong nhà vệ sinh công cộng cũng thấy nó, có hai chỗ quái dị mà anh để ý.

Thứ nhất đường ống này quá dài, nhìn sơ qua có vẻ đã được ai đó cuộn lại mấy chục vòng, chiều dài của đường ông bằng khoảng phân nửa một người trưởng thành bình thường. Nhưng trong nhà vệ sinh bé như lỗ mũi này cần ống dài như vậy làm gì?

Thứ hai, đó là màu sắc của nước. Để chứng minh suy đoán của mình anh ta cầm ống nước lên nhéo thử.

Sao cái ống này lạ vậy nhỉ….

Đột nhiên anh ta nhớ lại lúc mình nói chuyện với Nhâm Tĩnh, tại sao tìm thấy xác Tạ Tiểu Hào nhưng xác của Trương Quân và Hạ Bằng lại biến mất? Đồng thời khi linh cảm Nhâm Tĩnh đã tả nguyên nhân cái chết của nạn nhân bằng hai chữ ‘vặn vẹo’. Anh vội vã lôi hết ống nước ra và căng đoạn ống trên mặt đất. Một cảnh tượng kinh khủng xảy ra trước mặt Nhuận Ám, đó không phải là ống nước cao su mà là……

Cũng trong lúc đó Nhâm Tĩnh đang đứng trong phòng khách sạn mà Hạ Bằng và Âu Tuyết Nhạn đã thuê. Cô lấy lý do họ là bạn của cô và để quên đồ trong khách sạn nên lễ tân đã mở cửa cho cô vào trong tìm kiếm…..

Mẹ kiếp, ống nước cái gì chứ, đây là xác của Trương Quân!

Nhuận Ám lẩm bẩm một mình, khi nãy anh cảm giác mình đang nhéo phải da của con người. Giống như trường hợp của Tạ Tiểu Hào,Trương Quân bị con quỷ kéo dãn mặt mũi tay chân và quấn quanh cơ thể, sau đó đặt bên trong nhà vệ sinh công cộng còn quần áo đã bị lột mất. Nhìn những đốm lờ mờ trên ‘ống nước’ Nhuận Ám có thể phân biệt được mắt và miệng của thằng bé….

“Đám súc sinh chó chết!”

Chưa bao giờ anh cảm thấy tức giận như vậy, Nhuận Ám gào lên rồi đấm xuống mặt đất. Lẽ nào anh ta cũng phải chết một cách ghê tởm như vậy sao? Nhuận Lệ cũng sẽ như thế sao? Dù thế nào anh ta cũng phải thay đổi số mệnh, không thể để cho Âu Tuyết Nhạn chết đi!

Nhâm Tĩnh đi đến kế bên giường, cô thở dài lật chiếc chằn màu vàng nâu lên, đúng như cô dự đoán đây không phải là chăn mà là xác của Hạ Bằng. Cơ thể anh ta bị kéo dãn thành hình chữ nhật, đầu tay chân cổ đều bị vặn vẹo quấn vào nhau. Âu Tuyết Nhạn lại dùng xác của anh ta để đắp thành cái chăn và đợi cô đến đón. Cô cố nén cảm giác buồn nôn, chuẩn bị nhét nó vào trong một chiếc túi. Nếu để buồng phòng khách sạn phát hiện chắc chắn họ sẽ nhốt Âu Tuyết Nhạn trong đồn, coi như kế hoạch họ dày công sắp xếp sẽ tan biến. Lúc này cô chợt nghe một tiếng thét chói tai đằng sau lưng, không biết từ khi nào Âu Tuyết Nhạn cũng đã vào trong phòng.

“Cha mẹ ơi, cái thứ đó là Hạ Bằng sao?”

Âu Tuyết Nhạn hoảng sợ đến đỉnh điểm, hét lớn một tiếng rồi chạy ra ngoài.

“Này, chị Âu, đứng lại!”

Khi Nhâm Tĩnh đuổi đến nơi thì cô ta đã vào bên trong thang máy.

Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh công cộng, tâm trạng Nhuận Ám

rất tệ. Anh ta chôn tạm xác Trương Quân đằng sau nhà vệ sinh, lòng thầm mong không bị ai vô tình moi lên. Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó, anh bỗng nhận được cuộc gọi từ Nhuận Lệ.

“Sao vậy em?”

“Anh à, em vừa mới có linh cảm, ngày mai chị Âu sẽ bị giết.”

“Cái gì cơ? Sáng nay em vừa bảo ba ngày sau cô ta mới chết, giờ lại thành ngày mai rồi? Lúc đó em còn vội vàng chạy vào để báo cho anh biết….”

Bàn tay cầm điện thoại của Nhuận Ám bắt đầu run rẩy.

“Ơ kìa, em về hồi nào?”

“Bây giờ em đang ở đâu? Anh tới liền!”

Một tiếng sau anh đã thấy Nhuận Lệ lo lắng đứng trước tòa soạn. Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, cô thấy ông anh mình chạy hộc tốc đến sau đó chất vấn cô:

“Nhuận Lệ, em nói cho anh… À khoan, em có phải Nhuận Lệ không, con búp bê mà em thích nhất khi bé tên gì?”

“Hả? nó tên là ‘giọt nước mắt màu đen’. Nhưng mà sao?”

“Đúng rồi, em đúng là Nhuận Lệ rồi.”

Vậy Nhuận Lệ lúc sáng chạy về là ai? Hay là thứ đó giả dạng?

Âu Tuyết Nhạn điên cuồng bỏ chạy, cứ vô thức hướng về phía đại lộ. Trời đất ơi, đó là cái gì vậy? Với lại sao Nhâm Tĩnh bỏ thứ đó vào trong túi? Hay cô ta cũng là quỷ?

Bây giờ cô ta không tin tưởng được ai cả, chỉ biết cắm đầu chạy một mạch. Sau đó cô đã chạy hơn một km rồi dừng lại lén lút nhìn xung quanh xem có ai theo dõi mình không.

“Anh bảo sao cơ? Ngày mai là ngày Âu Tuyết Nhạn bị giết?”

Trong lúc đang thu dọn xác Hạ Bằng thì Nhâm Tĩnh nhận được cuộc gọi của Nhuận Ám, cô rất đỗi kinh ngạc, sao mọi chuyện thay đổi như chong chóng thế?

“Bây giờ em cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Em đã gọi cho Âu Tuyết Nhạn rất nhiều cuộc nhưng chị ấy không bắt máy, hình như có hiểu lầm gì đó với em. Nói chung chúng ta phải mau chóng tìm ra chị ấy, bây giờ chị ấy vẫn nghĩ rằng ba ngày sau mình mới chết. Bằng mọi giá, trước 0 giờ tối ngày hôm nay nhất định phải tìm thấy chị ấy!”

Không ngờ ngay lúc này có một cánh tay từ trong chiếc túi thò ra nắm chặt lấy tay phải của Nhâm Tĩnh, cô giật mình hét to một tiếng, cánh tay đó lập tức rụt về. Cô vội mở túi ra, xác Hạ Bằng nằm bên trong đã biến mất.

“Con quỷ chết bằm, mày muốn sao? Bây giờ mày muốn cái gì!”

Nhâm Tĩnh nổi giận ném chiếc túi xuống đất, cô quyết định lái xe đến tòa soạn mà Âu Tuyết Nhạn đang làm việc để hỏi thăm trước. Mặc dù khả năng tìm thấy chị ta ở đây không cao. Ngay khi vừa bước vào văn phòng của tòa soạn cô đã thấy Nhuận Ám đứng tựa lưng vào tường. Sau đó thì ai cũng biết rồi đấy, chẳng có đồng nghiệp nào biết chị ta đi đâu cả, họ đều nói khi hết thời gian nghỉ trưa đã không nhìn thấy. Thế là Nhâm Tĩnh để lại số điện thoại cho tất cả đồng nghiệp của Âu Tuyết Nhạn:

“ Em là bạn của chị ấy, thật sự bây giờ chị Tuyết Nhạn đang gặp phải khó khăn, nên em xin mọi người nếu có tin tức của chị ấy hãy gọi cho em ạ.”

Cha mẹ của Âu Tuyết Nhạn cũng không sống trong thành phố này, hơn nữa tất cả bạn bè của cô nên là người trong giới phóng viên. Như vậy cô ta sẽ đi tìm ai?

“Theo anh chị ấy sẽ đi đâu? Hay chị ta vì sợ quá nên đã bỏ chạy về nhà với cha mẹ mình rồi?”

“Trường hợp này cũng có thể xảy ra, nếu vậy thì phiền phức thật.”

Nhâm Tĩnh và Nhuận Ám đành bỏ xuống lầu, anh và cô phân công nhau đi đến các địa điểm được suy đoán trước. Theo như họ nghĩ, có vẻ cô đã bị sợ đến sang chấn tâm lý nên hẳn là cô sẽ không về nhà. Nhuận Ám lái xe vòng quanh thành phố, hòa mình vào dòng người hối hả chạy đua với nhịp sống bận rộn phía sau ánh đèn, anh cũng không xem bây giờ đã là mấy giờ mà vẫn cố liên lạc với Âu Tuyết Nhạn, nhưng tiếc rằng cô đã tắt điện thoại. Anh tức giận ném di động sang một bên và đạp mạnh chân ga, cho dù như thế nào anh ta cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy một cái xác nào nữa. Trái ngược với anh, Nhâm Tĩnh chậm rãi đi về hướng trạm xe lửa, cô biết khách sạn gần nơi này nhất. Sau một tiếng đồng hồ, ánh sáng trên bầu trời dần thu mình lại, Âu Tuyết Nhạn vẫn không rõ tung tích. Thời gian cô ta phải chết ngày càng gần, sao mọi chuyện lại rối tung lên thế?

Âu Tuyết Nhạn đang ngồi thừ người trong một quán ăn thuộc siêu thị 24/24, thực sự cô không biết phải làm gì, nên thôi cứ ngồi chờ ở chỗ này, siêu thị đông người qua lại nên bản thân cô cũng cảm thấy an toàn một chút. Giá cả ở đây cũng rẻ, cô hoàn toàn có thể thả lỏng cơ thể bằng một tách café hoặc một bữa ăn ấm áp. Khi món ăn được dọn lên, cô ăn ngấu nghiếu như muốn lấp đầy bao tử. Trong các món cô gọi có mỳ ý, vừa ăn thử một đũa Tuyết Nhạn lại cảm thấy mùi vị mỳ hơi kì lạ, hình như nó khác với những lần mà cô đã từng ăn? Vốn cô muốn gọi phục vụ lại để hỏi thử, nhưng nghĩ lại thời gian không còn bao nhiêu, cứ ăn cho no rồi tính, họ nấu bằng công thức nào thì kệ họ vậy. Tuy nhiên món này dở quá, cô nhả hết toàn bộ mì đang ăn trong miệng ra dĩa.

Chuyện quái gì nữa đây, mì ý này sao dở vậy?

Đôi mắt cô vẫn chăm chú nhìn cái đĩa với từng sợi mì cuộn lại vào nhau, đột nhiên cô cảm thấy đau đầu nên ôm lấy trán của mình và nhắm mắt lại. Lần thứ hai cô mở mắt ra, trên đĩa chẳng có sợi mĩ nào cả, mà chỉ có một xác người bị kéo vặn vẹo quấn lại thành một cục để trên đó, cô thậm chí còn thấy đầu của Hạ Bằng đang bị ghim vào cái nĩa, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô!

“Mẹ ơi, có ma!”

Cô hoảng lên hất toàn bộ đồ trên bàn xuống đất làm người xung quanh đều quay lại nhìn. Tuyết Nhạn hét lên:

“Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi, mì ý này….”

Ngay vào lúc cô ta hét lên thì tất cả mọi người đều chạy đến giúp đỡ, nhưng họ lại ngơ ngác nhìn nhau, đây là mì ý bình thường mà?

“Nó không tha cho tôi, nó sẽ không tha cho tôi…..!”

Âu Tuyết Nhạn quên mất cả việc tính tiền, cô chạy thẳng ra cửa. Phục vụ đi đến muốn cản cô lại thì bị cô xô ngã, khi cô vừa bước ra khỏi siêu thị, bên ngoài trời đã sụp tối.

Sao trời lại tối nhanh như vậy?

Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ trước mặt mình, trong nhất thời toàn thân cô nổi hết cả da gà. Lúc thức ăn được mang lên chỉ mới năm giờ ba mươi phút, cô ăn giỏi lắm tầm hai mươi phút, nhưng bây giờ lại là mười một giờ năm mươi chín phút! Cái quái gì vậy? Vừa nhắm mắt lại rồi mở mắt ra một tí đã hơn sáu tiếng rồi sao? Vậy là chỉ còn một phút nữa sẽ đến 0 giờ đêm!

Bạn đang đọc Dị Tủng (Bản Dịch) của Hắc sắc hỏa chủng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.