Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rất nhiều mặt nữ nhân vẫn cần nam nhân

Phiên bản Dịch · 1351 chữ

Tô Uyển Nhi đi sang bên cạnh mấy bước.

"Tô lão sư, thật xin lỗi." Dương Tiểu Quang liền xin lỗi trước.

Tô Uyển Nhi vén lên tóc dài, sau đó nói: "Không cần nói xin lỗi, chúng ta thậm chí cũng không có chính thức kết giao, ngươi ở chung một chỗ với ai, đó là tự do của ngươi."

Dương Tiểu Quang há hốc mồm, muốn giải thích chuyện hắn cùng Sở Yên Nhiên ở chung trên giường, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Nói thật, với Dương Tiểu Quang đã từng quen rất nhiều co gái, Tô Uyển Nhi chính là đối tượng hẹn hò thích hợp nhất.

Nghĩ đến liền sắp tới cùng Tô Uyển Nhi mỗi người đi một ngả, nội tâm Dương Tiểu Quang cũng là rất tiếc nuối.

Hắn nhớ tới lời nói của Sở Yên Nhiên.

"Không biết chuyện của ta cùng Tô Uyển Nhi còn có thể cứu giúp một chút?"

Dương Tiểu Quang xoắn xuýt một chút, cuối cùng vẫn thăm dò: "Cái kia, Tô lão sư, chúng ta, không thể nào sao?"

Tô Uyển Nhi cười cười: "Ngươi chắc chắn sẽ gặp được nữ nhân tốt hơn ta."

Lời này chính là cự tuyệt.

Giờ khắc này, nội tâm Dương Tiểu Quang xoắn xuýt cũng rốt cục trần ai lạc địa.

Hắn cũng thở phào.

Dương Tiểu Quang biết rõ, trước khi quen với hắn, Tô Uyển Nhi đã gặp một cái cặn bã.

Có thể vì điều này nên đã để Tô Uyển Nhi rất mẫn cảm với bạn trai.

Liền nói việc mình cùng Hạ Hà.

Tô Uyển Nhi mặc dù nói không ngại, nhưng Dương Tiểu Quang biết rõ, lấy tính cách mẫn cảm của nàng, chính là không có khả năng.

"Cho dù chúng ta dắt tay, tai họa ngầm kia cũng sẽ có lúc nảy ra"

Dương Tiểu Quang kỳ thật thật rất ưa thích tính cách của Tô Uyển Nhi, nhưng sau khi tiếp xúc với Tô Uyển Nhi mới biết rõ, bọn hắn đại khái cũng không thích hợp.

Chỉnh đốn cảm xúc, Dương Tiểu Quang cũng khẽ cười nói: "Ừm, cũng mượn cát ngôn của người. Cũng chúc phúc ngươi gặp được một nam nhân tốt hơn."

"Cảm ơn."

Dương Tiểu Quang không có lại nói cái gì, sau đó liền rời đi.

Tô Uyển Nhi không hề rời đi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn xem Dương Tiểu Quang lên xe, rời đi.

Lúc này có người hô: "Tô lão sư?"

"A, lập tức tới ngay."

Tô Uyển Nhi thu thập cảm xúc, đi qua.

"Tô lão sư, ngươi làm sao? Thân thể không thoải mái sao?" Có lão sư hỏi.

"Không có việc gì."

Ánh mắt Tô Uyển Nhi lại nhìn về phía đường cái, xe Dương Tiểu Quang đã biến mất.

Giờ khắc này, nội tâm Tô Uyển Nhi lại có một tia mê mang.

"Không biết đối tượng hẹn hò kế tiếp của hắn sẽ là nữ nhân như thế nào?"

——

Một bên khác.

Dương Tiểu Quang lái xe trở lại biệt của Hạ Hà.

"Ngươi tại sao lại trở về?" Sở Yên Nhiên đang chuẩn bị đi ra ngoài.

"Đón lão bản đi làm." Dương Tiểu Quang cười cười nói.

"Tâm tình không tệ nha, hẳn là đã chắp nối được tình cảm rồi?"

"Không, chính thức cáo biệt." Dương Tiểu Quang ngừng lại, lại nói: "Ta cũng không rõ vì cái gì, sau khi cùng với nàng chia tay, ngược lại cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm rất nhiều. Có thể là trong tiềm thức ta cũng không muốn tai họa Tô lão sư đi."

"Chậc chậc chậc, Dương Tiểu Quang, tư tưởng giác ngộ không tệ lắm."

Sở Yên Nhiên vỗ tay: "Xem ra, ngươi còn chưa tới tình trạng không có thuốc nào cứu được, vẫn có thể cứu giúp một cái. Ta đột nhiên có lòng tin lần ra mắt tiếp theo của người."

Dương Tiểu Quang trợn mắt một cái: "Được, ngươi cũng đừng trào phúng ta. Đi làm."

"Ngươi đi tay lái phụ, ta lái xe." Sở Yên Nhiên một bên ngồi vào ghế lái, một bên lại nói: "Có thể tay làm hàm nhai, ta tuyệt đối không dựa vào những người khác."

"Lời tuy như thế, nhưng rất nhiều chỗ nữ nhân vẫn rất cần nữ nhân?" Dương Tiểu Quang ngồi vào trên ghế lái phụ, nói.

"Tỉ như đâu?"

"Tỉ như sinh con, nữ nhân một người không có cách nào a?"

Sở Yên Nhiên: . . .

Nàng không muốn cãi với Dương Tiểu Quang, sau đó nổ máy xe, hướng Cửu Châu bệnh viện chạy tới.

Trên đường, Dương Tiểu Quang mấy lần muốn nói lại thôi.

"Muốn nói cái gì?" Sở Yên Nhiên nói thẳng.

"Ây. . ." Dương Tiểu Quang dừng lại một cái, mới lại nói: "Sở tổng muốn đầu tư sao?"

"Đầu tư cái gì?"

"Đồ dùng cấp cao trong nhà, bây giờ không phải là rất lưu hành tư nhân đặt trước chế sao? Thị trường tiền cảnh rất tốt." Dương Tiểu Quang cổ động nói.

Sở Yên Nhiên rất có thâm ý nhìn xem Dương Tiểu Quang: "Nếu như ta nhớ không sai, nhà Hạ tổng chính là làm cái này a?"

"Đúng vậy, là Thiên Thịch bao hết."

"Ngô. . ." Sở Yên Nhiên lại nhìn Dương Tiểu Quang một chút, nói: "Không nghĩ tới ngươi còn hiểu nhiều như thế. Nhưng mà, ngươi nói, cùng ta nắm giữ tình báo, lại chỉ là một phần tình báo của ta mà thôi, bọn hắn đầu tư bào bất động sản lại bán không được lại ảnh hưởng vào công ty mẹ."

Dương Tiểu Quang một mặt xấu hổ.

Hắn sờ mũi một cái, nói: "Sở tổng làm sao hiểu rõ Thiên Thịnh như thế ?"

Sở Yên Nhiên trợn mắt một cái: "Hạ tổng tạm thời cũng coi thuộc hạ của ta, cởi nàng bối cảnh không phải rất bình thường sao? Nếu như ngươi là lão bản Cửu Châu bệnh viện, ngươi sẽ để một ngươi hoàn toàn không biết gì làm giám đốc sao?"

"Ây. . . Tốt a."

Dương Tiểu Quang ngừng lại, lại thản nhiên nói: "Cha của Hạ Hà bây giờ nội bộ Thiên Thịnh bị người bức thoái vị, hắn cần chống nổi cửa này. Nếu như hắn vứt bỏ vị trí chủ tịch, còn có thể sẽ bị đối thủ cạnh tranh đưa vào ngục giam."

Hắn ngừng lại, lại nói: "Đương nhiên, ta chỉ là hướng ngươi cung cấp trên buôn bán đề nghị, cũng không phải là đi cầu ngươi."

Đây cũng không phải bởi vì lòng tự trọng, chủ yếu là Hạ Hà không thích Dương Tiểu Quang cúi đầu đi cầu người khác.

Sở Yên Nhiên không có đáp lại, cũng không có cự tuyệt, chỉ là bình tĩnh nói: "Ta sẽ nghĩ lại."

"Ừm."

Trong xe sau đó lại lâm vào trong trầm mặc.

Một lát sau, điện thoại Sở Yên Nhiên đột nhiên vang lên, nàng nhìn xem thông báo, do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn nút chấp nhận.

"Mẹ." Sở Yên Nhiên nói.

Đầu bên kia cũng không biết nói cái gì, Sở Yên Nhiên nhíu mày.

"Ta có giám đốc."

"Trợ lý, ta cũng đã chiêu."

"Ta không phải không đồng ý nàng đưa vào làm, ngược lại, ta chính là cảm thấy nàng tài hoa hơn người, đi vào Cửu Châu bệnh viện quá không được trọng dụng, cho nên. . ."

Mẹ Sở Yên Nhiên cũng không biết rõ nói với nàng thứ gì, Sở Yên Nhiên biểu lộ càng ngày càng khó chịu.

Dương Tiểu Quang nhìn thấy trong lòng run sợ.

"Sở tổng, lái xe không nên đánh điện thoại." Dương Tiểu Quang nhịn không được nói.

Cái này quá nguy hiểm, cảm giác tâm tư Sở Yên Nhiên căn bản là không có quan tâm lái xe.

Âm thanh của Dương Tiểu Quang lại để dối phương sững sờ.

"Ai? Vừa rồi ai đang nói chuyện?" Đđiện thoại vang lên một thanh âm.

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.