Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bây giờ, hắn phải làm thứ gì

Phiên bản Dịch · 1488 chữ

Trở lại biệt thự của Hạ Hà, Dương Tiểu Quang nhanh chân đi ra cửa, chuẩn bị mở cửa.

Nhưng Tô Uyển Nhi lại nói một tiếng 'Cẩn thận!' .

Dương Tiểu Quang đột nhiên cảm thấy chân trái tê rần.

Hắn cúi đầu xem xét, nước trong mắt muốn trào ra.

"Mẹ nó! Ai đem bẫy chuột đặt ở cửa chính a! ! Thất đức như vậy!"

Dương Tiểu Quang lấy bẫy chuột ra, ôm lấy chân trái, rất là chật vật.

Mặc dù thân thể của Dương Tiểu Quang rất nhanh sẽ hồi phục, nhưng cảm giác đau cũng không biến mất.

Lúc này, Hạ Hà từ trong biệt thự đi ra, khiến Dương Tiểu Quang giật mình.

"Hạ. . . Hạ Hà, ngươi làm sao lại ở nhà?" Dương Tiểu Quang kích động tới mức cà lăm.

"Ta ở nhà sẽ rất kì quái sao?" Hạ Hà ngừng lại, nhìn xem Dương Tiểu Quang ướt sũng, mở cửa, sau đó một mặt hiền lành : "Ai nha, tiểu Quang, ngươi làm sao làm thành cái dạng này?"

Nhìn thấy Hạ Hà theo từ trong biệt thự đi ra, Tô Uyển Nhi cũng sững sờ.

Nàng cũng biết Tô Uyển Nhi, bởi vì Hạ Hà thường xuyên đến nhà trẻ đón Đóa Đóa.

Tô Uyển Nhi cũng hỏi qua Dương Đóa Đóa, Hạ Hà là ai?

Sau đó, Dương Đóa Đóa nói là tiểu di mụ của Đóa Đóa.

Nhưng Dương Tiểu Quang lại không có lão bà, cho nên Tô Uyển Nhi đối cái này 'Tiểu di mụ' xưng hô một mực tương đối hoang mang.

Dương Tiểu Quang tự nhiên không biết Tô Uyển Nhi đang suy nghĩ gì, hắn tranh thủ thời gian giải thích nói: "Ta bây giờ đang thuê phòng ở của Hạ Hà. Hôm nay có lẽ đến thu tiền nhà"

Hạ Hà: . . .

Hạ Hà nhếch miệng cười một tiếng: "Dương Tiểu Quang, ngươi nói đúng, ta thực sự đến thu tiền thuê nhà. Có đủ tiền trả không?"

Dương Tiểu Quang liếc trộm Tô Uyển Nhi một chút, lại đem Hạ Hà kéo đến một bên.

"Hạ tỷ tỷ, ta hôm nay thật vất vả ra mắt thành công, ngài đừng phá đi hạnh phúc nhỏ của ta a."

"A!"

Hạ Hà chỉ cười lạnh một tiếng.

Dương Tiểu Quang một mặt phiền muộn: "Ngươi có ý gì?"

"Ha ha."

Dương Tiểu Quang: . . .

Lúc này, Hạ Hà trừng Dương Tiểu Quang một chút, mới nói: "Ngươi đã không cho người ta hôn nhân, cũng không cần tai họa người ta."

"Không phải, ngươi làm sao biết ta sẽ không cưới nàng chứ?"

"Trực giác!"

Dương Tiểu Quang: . . .

"Tốt a, ta đáp lại ngươi, không phá chuyện tình của người cùng Tô Uyển Nhi." Hạ Hà nói xong, lại bổ sung một câu: "Ngồi đợi hai người các ngươi chia tay."

Nói xong, Hạ Hà một mặt phong khinh vân đạm rời đi.

Là, chuyện cho tới bây giờ, nàng y nguyên không lo lắng Dương Tiểu Quang sẽ bị người cướp đi.

Nhiều năm như vậy, nàng kiêng kị tình địch chỉ có hai cái, một cái là An Tĩnh, còn một cái chính là Sở Yên Nhiên.

Dương Tiểu Quang tức giận a.

"Hạ Hà khinh thường ta như thế." Dương Tiểu Quang nắm chắc quả đấm: "Ta càng phải nắm chặt thời cơ, hành động càng nhanh càng tốt, bắt Tô Yển Nhi về nhà!"

Lúc đầu Dương Tiểu Quang còn chuẩn bị cảm ơn Hạ Hà cho hắn áo sơ mi, kết quả bị Hạ Hà một mặt khinh bỉ, Dương Tiểu Quang cũng không tâm tình.

Dương Tiểu Quang nghĩ nghĩ trong đầu bỗng nhiên chạy theo Hạ Hà.

"Hạ Hà."

Hạ Hà dừng bước lại, quay đầu nhìn Dương Tiểu Quang: "Chuyện gì?"

Dương Tiểu Quang đi qua, trực tiếp kéo hay tay Hạ Hà, mặt mũi tràn đầy cảm động: "Hạ Hà, ngươi đối với ta thật tốt."

Gương mặt Hạ Hà ửng đỏ, hoảng sợ như nai con thấy hổ lớn: "Có ý gì?"

"Mỗi lần ta ra mắt, ngươi đều giội nước lạnh cho ta, chính là đang giúp ta có thêm động lực , đúng không?"

Hạ Hà: . . .

Một chút sau, Hạ Hà cười như không cười nói: "Ừm, không hổ là Quang Tử, bây giờ người Dương Tiểu Quang đoán tâm, cũng rất lợi hại đấy."

Dương Tiểu Quang nghe xong, trong lòng có chút phiêu phiêu.

"Xem ra, học tập không giỏi, cũng không thể nói không thông minh a!"

Nhưng mà, hắn lại không thấy được Hạ Hà ở một bên tức giận cắn răng.

Lát nữa, Dương Tiểu Quang đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: "Đúng, Hạ Hà, ta hôm nay biết rõ, áo sơ mi lúc trước người tặng ta là ba vạn khối."

Hắn dừng lại một chút, mới lại nói: "Cảm ơn."

"Ta là xem ở Đóa Đóa mặt mũi mới cho ngươi mua, đừng nghĩ nhiều!" Hạ Hà nói .

"Cái này chết mõ đầu! Chỉ là. . ."

Biểu lộ của Hạ Hà có chút buồn vô cớ.

"Nếu như tiểu Quang EQ không có nhiều như vậy thấp, mình cũng không cần khổ như vậy?"

Hạ Hà lại thuận miệng nói 'Nhanh lên đi tiếp đãi bạn gái đi.', sau đó liền rời đi.

Dương Tiểu Quang không suy nghĩ nhiều, trở lại chổ Tô Uyển Nhi.

"Tô lão sư, vào nhà ngồi chút đi." Dương Tiểu Quang nói.

Tô Uyển Nhi do dự một chút cuối cùng vẫn lắc đầu: "Ta không vào đâu, còn phải về nhà bị khảo vấn nữa."

Dương Tiểu Quang biết rõ Tô Uyển Nhi có ý gì, cười cười nói: "Vậy ta đưa người về"

Lần này, Tô Uyển Nhi không có cự tuyệt.

Sau đó, Dương Tiểu Quang thay quần áo khác, sau đó lái xe đưa Tô Uyển Nhi về nhà.

Nhà Tô Uyển Nhi ở trong cư xá bình thường.

Xe dừng lại trước tiểu khu Tô Uyển Nhi cũng không có xuống xe, mà một bộ muốn nói lại thôi.

"Cô giáo Tô, có chuyện gì vậy? " Dương Tiểu Quang cười cười nói.

"Ách, cũng không có gì, chính chỉ là hiếu kỳ quan hệ của ngươi cùng Hạ Hà." Tô Uyển Nhi nói.

"A, Hạ Hà a. . ." Dương Tiểu Quang hơi trầm mặc, sau đó khẽ cười nói: "Nàng là bằng hữu của ta."

"Sao Đóa Đóa nói nàng là tiểu di mụ a?"

"Chủ yếu là, ân, nàng là bằng hữu của bạn gái trước của ta. Lúc ấy, Đóa Đóa gọi bạn gái trước của ta là tiểu mụ, Hạ Hà chính là tiểu di mụ, kỳ thật còn có một cái đại di mụ."

"Đại di mụ. . ." Tô lão sư gương mặt ửng đỏ.

Dại di mụ chính là Nam Cung Khai Tâm, một cái *, mặt đơ, học giỏi, con mắt manh manh, một thân la lỵ.

Ngoài việc có đôi khi tương đối bạo lực, Dương Tiểu Quang thật cảm thấy Nam Cung Khai Tâm chính là trời sinh manh sủng.

Đương nhiên, chỉ là mặt ngoài manh sủng, Khai Tâm muội muội có đôi khi cũng rất xấu bụng.

Tô Uyển Nhi chỉnh đốn xuống cảm xúc, lại nói: "Bạn gái trước của người là mẹ ruột của Đóa Đóa sao?"

"Ách, không phải."

"Kia Đóa Đóa mẹ đẻ đến cùng là?"

Bất kỳ nữ nhân nào cũng có Bát Quái tâm, huống chi, với Tô Uyển Nhi mà nói, những tin tức này rất trọng yếu.

Dương Tiểu Quang hơi trầm mặc, sau đó khẽ cười khổ: "Kỳ thật ta cũng không rõ lắm."

Nói xong, Dương Tiểu Quang lại tranh thủ thời gian bổ sung: "Đương nhiên, ta tuyệt đối không phải là nam nhân thích làm loạn, chuyện năm đó , thật chỉ là một trận ngoài ý muốn."

Tô Uyển Nhi cười cười: "Không có việc gì, ta tin ngươi."

Nàng ngừng lại, đột nhiên biểu lộ nghiêm túc: "Tiểu Quang, ngươi tin tưởng ta sao?"

"Cái gì?"

"Ta mặc dù cùng ta bạn trai kết giao thật lâu, nhưng chúng ta một mực cách biệt, chúng ta thậm chí. . ." Gương mặt Tô Uyển Nhi ửng đỏ: "Chúng ta cũng chưa từng làm gì đen tối."

Dương Tiểu Quang thì khẽ cười nói: "Ta tin tưởng . Nhưng mà, kỳ thật, ta cũng không phải để ý điểm ấy. Dù sao ta là một cái mang em bé"

Tô Uyển Nhi cười cười: "Lời này của ngươi ta tạm tin. Được rồi, ta không phải nghi vấn người, chỉ là có một chút ăn dấm."

Nói xong, Mặt Tô Uyển Nhi lập tức bạo đỏ.

Dương Tiểu Quang không có lên tiếng.

Trong xe tràn ngập một cỗ nồng đậm mập mờ không khí.

Trực giác nói cho Dương Tiểu Quang, lúc này, hắn phải làm thứ gì. . .

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.