Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn báo cáo Dương Tiểu Quang

Phiên bản Dịch · 1488 chữ

"Ba ba, nhớ phải làm theo kế hoạch nha!" Dương Đóa Đóa một mặt chân thành nói.

Khóe miệng Dương Tiểu Quang giật nhẹ: "Yên tâm. Ta biết rồi."

Ước chừng hơn mười phút sau, Dương Tiểu Quang lái xe đi vào nhà trẻ Thất Thải Vân.

Đã có giáo viên ở ngoài cổng đón tiếp các học sinh, dù không phải loại gì cực kì xinh đẹp, nhưng ngũ quan rõ ràng, nhìn cũng rất dễ chịu.

Nhìn thấy Dương Tiểu Quang mang Dương Đóa Đóa đi tới, giáo viên kia liền đi tới, mỉm cười nói: "Đóa Đóa, ngươi đến a?"

"Chúc cô giáo buổi sáng tốt lành." Dương Đóa Đóa lễ phép nói.

Giáo viên mỉm cười: "Ừm, buổi sáng tốt lành."

Dương Tiểu Quang thì đứng một bên len lén nhìn giáo viên này.

Bởi vì, mình cũng đã từng thử ra mắt với vô giáo kia.

Đương nhiên, đây không phải lần đầu Dương Tiểu Quang thấy nàng ở đây.

Nàng gọi Tô Uyển Nhi, là chủ nhiệm của lớp Dương Đóa Đóa, 23 tuổi, hẳn là đang độc thân.

Tư sắc mặc dù không được như Hạ Hà, Sở Yên Nhiên kinh, nhưng cũng coi như trên mức bình thường một chút.

Tính cách cũng rất phù hợp với Dương Tiểu Quang.

Ôn nhu, tính tình tốt, thiện tâm.

Quan trọng hơn là, nàng cũng rất tốt với Đóa Đóa.

Đóa Đóa cũng rất thích nàng!

"Nếu như có thể cùng cô giáo Tô kết giao, cũng không tệ a." Dương Tiểu Quang thầm nghĩ trong lòng.

Dương Tiểu Quang không dám làm loạn, hắn cũng không biết Tô Uyển Nhi cóc nghĩ như hắn hay không.

Lúc này, Tô Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Quang, khẽ cười nói: "Hai ngày cuối tuần có mang Đóa Đóa đi ra ngoài chơi hay không?"

"Ây. . ." Ánh mắt Dương Tiểu Quang lấp lóe, sau đó nói: "Không có. Không có người khác đi cùng, chỉ hai cha con chúng ta thật sự có chút nhàm chán."

Lấy EQ của Dương Tiểu Quang, có thể nói ra được lời như vậy đúng là hiếm thấy, tuyệt đối là siêu trình độ phát huy.

Tô Uyển Nhi nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.

Lúc này, lại có học sinh đi đến, Uyển Nhi xoay người đến chào các học sinh kia.

Dương Tiểu Quang trở lại trên xe.

"Tiểu Quang thúc thúc, ta cảm thấy người này có thể a! Rất giống một người tốt!" Sở Thi Kỳ hưng phấn nói.

Nàng cảm thấy nàng giúp tiểu Quang thúc thúc tìm vợ, rất có cảm giác làm được thành tựu.

Dương Tiểu Quang cười cười: "Là một đối tượng hẹn hò không tệ, nhưng người ta không nhất định sẽ đồng ý."

"Nàng nhất định sẽ thích Quang thúc thúc!"

Sở Thi Kỳ có một loại tự tin Dương Tiểu Quang sẽ thành công.

Dương Tiểu Quang cười cười, thuận tay sờ sờ đầu Sở Thi Kỳ: "Cảm ơn người."

Sau đó, hắn nổ máy, lại đem Sở Thi Kỳ đưa đến nhà trẻ Tây Nhã.

Nhìn xem nhà trẻ này, khóe miệng Dương Tiểu Quang có chút trệ xuống.

Bên ngoài đỗ toàn các loại xe sang trọng, hắn hiện tại đang chạy Volvo S90 nhưng nhìn vào trong này, cái rắm cũng không bằng.

"Trên đời kẻ có tiền cũng thật nhiều a!"

Sau khi Sở Thi Kỳ xuống xe, một giáo viên liền đi tới: "Người là Sở Thi Kỳ, đúng không?"

"Vâng." Sở Thi Kỳ gật gật đầu.

"Mời đi theo ta."

Tên giáo viên liền dẫn Sở Thi Kỳ đi vào nhà trẻ.

Nàng rất nhiệt tình với Sở Thi Kỳ, nhưng đối Dương Tiểu Quang lại có vẻ lãnh đạm.

Nội tâm Dương Tiểu Quang khẽ thở dài.

"Giáo viên chắc đã nghĩ mình là lái xe của Sở Yên Nhiên, mặc dù nàng cũng không tỏ rõ thái độ khinh thường, nhưng loại cảm giác này vẫn không quá thoải mái a."

Dương Tiểu Quang tâm tính cũng không tệ, hắn cũng là một người bình thường.

Nhưng mà, sau khi có nữ nhi, hắn cũng dần dần sinh ra nhu cầu cuộc sống.

Chỉ mà, một cái cá ướp muối muốn xoay người có dễ như vậy sao?

Hy vọng của Dương Tiểu Quang đang đặt lên hạt châu thần bí kia.

Nhưng hắn cũng không biết mình sẽ có ngày vượt được long môn hay không ?

Dương Tiểu Quang nhẹ nhàng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Hắn nhìn Sở Thi Kỳ biến mất dần trong nhà trẻ, sau đó mới trở lại trên xe, lái thẳng tới bệnh viện Cửu Châu.

Lúc này, tại phòng bảo an.

Một nam nhân hai mươi, ba mươi tuổi đang đắc ý bắt chéo chân trên bang, miệng ngậm một điếu thuốc.

Chính là bộ trưởng Vương Khải.

"Khải ca, ngươi nói lần này có thể đá Dương Tiểu Quang ra khỏi bệnh viện hay không?" Người nói chính là Quách Minh.

"Hắn chết chắc rồi." Vương Khải đánh điếu thuốc, ngữ khí rất chắc chắn.

"Nhưng mà, Dương Tiểu Quang bị chuyển xuống không nhất định bởi vì Hạ Hà chơi chán hắn a." Quách Minh lo lắng nói.

Vương Khải lắc lắc tay phải: "Ngươi nhớ kỹ, bệnh viện này là của Sở Yên Nhiên, không phải Hạ Hà. Dương Tiểu Quang biếm hồi trở lại Bộ an ninh ngày đầu tiên liền bỏ bê công việc, ngươi cảm thấy Sở chủ tịch sẽ thấy thế nào? Ngươi cảm thấy Hạ Hà còn có thể bảo vệ sao?"

"Nói như vậy, Dương Tiểu Quang chết chắc?"

"Tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cơ hội xoay người nào. Ta dự định hôm nay liền báo cáo Dương Tiểu Quang vô cớ bỏ bê công việc. Hạ Hà tuyệt đối không dám che chở Dương Tiểu Quang, nếu không tuyệt đối sẽ mất đi tín nhiệm của Sở tổng đối với nàng."

"Kia Hạ Hà có thể sẽ trả thù lão đại hay không?" Quách Minh lại lo lắng nói.

Vương Khải nhếch miệng cười một tiếng: "Có Sở tổng, nàng còm dám trả thù ta sao?Coi như ta phạm sai lầm, nàng cũng không dám truy cứu, bởi vì sẽ khiến Sở tổng hoài nghi nàng cố ý trả thù ta."

Còn có một điểm, Vương Khải không có nói ra.

Hắn không biết thăm dò tin tức từ đâu, quan hệ của Sở Yên Nhiên cùng Hạ Hà cũng không hòa thuận lắm.

Trong đầu Vương Khải suy nghĩ, Sở Yên Nhiên làm 'Hàng không' lão bản, cho nên rất cầ người ủng hộ.

Lúc này, nếu có người công khai đứng bên đội của nàng, tương lai chắc chắn sẽ được trọng dụng.

Vương Khải thậm chí lớn gan suy đoán, Sở Yên Nhiên cũng đang tìm kiếm cơ hội khai trừ Hạ Hà.

Ai sẽ muốn đầu tư tiền rồi để người khác quản lý chứ ?

Vương Khải suy nghĩ, lần này Dương Tiểu Quang bỏ bê công việc, khẳng định chết chắc rồi!

"Hắc hắc, một khi thành, không chỉ có Dương Tiểu Quang xong đời, bản thân mình còn có thể nhận một hồi đại ngộ!"

Hắn thầm mến Hạ Hà nhiều năm, nhưng cũng thầm biết mình không có bất kì cơ hội nào.

Mà khi Sở Yên Nhiên đến đây, tâm tư của Vương Khải liền dời đến người Sở Yên Nhiên.

——

8:30, bắt đầu họp hội đồng quản trị của bệnh viện, Sở Yên Nhiên cùng Hạ Hà đều có mặt, nhưng mà Dương Tiểu Quang lại không có mặt.

"Mọi người còn có cái gì muốn bổ sung?" Khi sắp kết thúc, Sở Yên Nhiên mở miệng hỏi.

Lúc này, Vương Khải đứng lên: "Sở tổng, ta có chuyện muốn nói."

"Ừm? Ngươi nói." Sở Yên Nhiên nói.

Vương Khải trước nhìn Hạ Hà một chút, sau đó mới nói: "Ta muốn báo cáo một người, hắn vô cớ bỏ bê công việc, lại không có bất kỳ giải thích nào, tính chất ác liệt, ta muốn đem hắn khai trừ."

Sở Yên Nhiên nhíu mày: "Đã không có tính kỷ luật, không thích hợp làm việc, đây là việc của Bộ an ninh, tự ngươi có thể quyết định."

"Thế nhưng mà. . ." Vương Khải ra vẻ do dự, hắn lại nhìn Hạ Hà một chút, mới lại nói: "Người kia lúc trước là thư ký của Hạ Hà, ta không dám tự tiện xử lý."

Sở Yên Nhiên sững sờ, lập tức nói: "Ngươi nói là Dương Tiểu Quang?"

"Đúng, chính là hắn!"

Vương Khải rất kích động.

Giờ chêt của người đến rồi Dương Tiểu Quang.

"Ba năm, rốt cục đem hỗn đản kia đuổi ra bệnh viện! Đơn giản. . . Đơn giản, trời xanh có mắt a!"

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.