Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ dung nham

Tiểu thuyết gốc · 1127 chữ

- Tiểu quỷ này thật là...ài.....

- Ta không lo, muội còn lo hơn cả ta !

Minh Nguyệt nhìn muội muội mình rối rít lên, khẽ cười chọc nàng vài câu.

- Hứ, bé con này muội nhìn trúng rồi, đáng tiếc, không phải do muội sinh ra.

- Hử, muốn giành con ?

- Muội nào dám ! Ân, tỷ tỷ, ít ra lâu lâu tỷ cũng phải nhìn mặt bé con một cái ah.

Minh Nguyệt thở dài, có cơ hội, nàng nhất định sẽ phải nhìn con nàng nhiều chút rồi. Nhưng chuyện xảy ra lúc trước, nàng không muốn nó lại tái diễn nữa, nàng sẽ trải đường cho bé con của mình.

- Này, cho tỷ !

Hà Ngọc Ly lấy ra bộ giáp đen cho Minh Nguyệt.

- Đây là món đồ gì ?

Minh Nguyệt nhìn qua bộ giáp, chế tác tinh xảo đã rõ, còn công dụng, nàng chưa tỏ tường.

- Tỷ đoán xem !

Hà Ngọc Ly khẽ cười, áp bộ giáp lên người Minh Nguyệt, bộ giáp liền ôm lấy cơ thể Minh Nguyệt, vừa vặn, lại cảm giác thoải mái, không bị gò bó.

- Tỷ truyền linh lực của tỷ vào đi.

Minh Nguyệt khẽ gật đầu.

Linh lực lan tỏa cả bộ giáp, khiến nó sáng lên, một cảm giác huyền diệu khó tả.

Hà Ngọc Ly cũng không nói nhiều, một chưởng lực cực mạnh giáng thẳng vào ngực Minh Nguyệt.

Choang !

- Muội...

Minh Nguyệt không chú ý, cả người như đạn pháo công phá vách đá lớn.

Minh Nguyệt từ trong đám khói bụi phóng vụt ra, cảm thấy thật thần kì, nàng gặp không ít pháp bảo phòng ngự, thế nhưng món đồ này là thứ ngay cả khi bị động phòng ngự cũng rất mạnh.

- Tuy nhiên mức phòng ngự của nó cũng là cố định theo linh lực của tỷ hiện tại, không tăng tiến, cũng không thụt lùi, hoặc là tỷ gặp kẻ địch mạnh hơn, nó cũng sẽ giảm tác dụng ,nếu tỷ mạnh thêm, nó cũng chỉ ở mức độ này, trừ khi tỷ chế tạo cái khác.Rất đắt đấy !

Minh Nguyệt khẽ gật đầu.

- Muội có thể chế tác bao nhiêu cái nữa ? Có thể chuyển cho bé con của ta được chứ ?

- Khụ,cái này là bé con bảo muội mang đến cho tỷ ah, còn có mấy thứ đồ chơi này. Đều là bé con chuẩn bị cho chúng ta ah, tuy không đa dụng lắm, lắm món đồ chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng đáng để nhìn qua ah.

- Hửm,...

Minh Nguyệt bất ngờ.

- Sao, bé con của muội thế nào ?

Hà Ngọc Ly đắc ý cười.

...

Tô Bích Dao ngồi tu luyện liền một lúc liền 2 năm , lúc nàng tỉnh lại thì Minh Hà lại chìm trong tu luyện, hắn chờ đợi nàng tỉnh lại , lầm tưởng lần này nàng tu luyện dài hạn, cũng chìm vào tu luyện.

Tô Bích Dao khẽ cười, ngọn lửa cuốn lấy Minh Hà, thiêu rụi y phục trên người hắn, đưa Minh Hà ngồi xuống đối diện mình song tu. Như vậy hiệu quả cho hai người sẽ là tốt nhất.

Nàng lại chìm vào tu luyện.

Trải qua 3 năm sau, cuối cùng 2 người mới đồng thời dừng lại,cả hai người nhìn nhau mà phá lên cười. Mỗi người đều tỉnh lại, nhưng lại đã lỡ qua thời gian người kia hồi tỉnh. Nhìn đối phương còn tu luyện, lại đợi, hắn đợi, nàng cũng đợi, cuối cùng là đồng thời hồi tỉnh.5 năm ngắn ngủi, Tô Bích Dao đã là Đế Cảnh 5 tầng rồi. Còn Minh Hà, hắn mới đặt chân vào Binh Cảnh. Tốc độ của hắn cũng tính là nhanh, thế nhưng tốc độ của Tô Bích Dao mới thực sự nghịch thiên !

Minh Hà hôn lên bờ môi đỏ quyến rũ ,vuốt nhẹ mái tóc đã ngả sang màu đỏ lửa của nàng.

Thân thể nàng vốn đã cân đối, nay càng quyến rũ hơn, mị lực càng lớn hơn!

- Dao Nhi,nàng lại xinh đẹp hơn rồi !

Tô Bích Dao vui vẻ, thân thể trần trụi xoay một vòng, để hắn ngắm nhìn. Đời này kiếp này, chỉ có một mình hắn mà thôi.

Minh Hà phát hiện, không chỉ nhan sắc, khí chất nàng cũng có thay đổi, giống như một ngọn lửa ấm áp, nếu bùng lên cũng thật nóng bỏng.

Ngoài ra, chính là loại khí chất mà những người có quyền lực , đế vương khí, oanh oanh liệt liệt, khiến người khác chỉ có thể quỳ gối thần phục. Tô Bích Dao đã cố kìm chế cực hạn, nhưng có lẽ do Đế tướng sinh khí, biến nó thành đế khí bản thân ,khó mà kìm nén hơn chút.

Minh Hà vòng tay ôm lấy eo thon, hít hà một hơi tràn ngập mị hương trên người Tô Bích Dao, cũng lấy ra bộ y phục khác cho cả hai thay lên.

- Chờ thiếp một chút !

Tô Bích Dao xoay người , nàng vung tay, hồ dung nham như cái bát được nhấc lên, thu nhỏ lại vừa hay bằng cái bát, Đế tướng hỏa long há miệng hút lấy, nham hồ biến mất, linh khí tản mát dần biến mất theo.

Hỏa ấn trên cửa cũng đã tắt, cửa đá vỡ vụn rơi xuống, để lộ đường ra.

Một thời gian không đụng chạm, bàn tay Minh Hà liên tục chiếm tiện nghi của nàng, thi thoảng xoa xoa bờ mông cong , hoặc liền hôn trộm lên má nàng.

Lúc hai người ra ngoài, nơi này cũng chẳng còn lại gì nữa rồi.

Rời khỏi Vô Lực Sơn, Tô Bích Dao lấy ra phi kiếm, cùng nhau trở về.

Minh Hà ôm lấy thân thể quyến rũ của nàng , đầu hắn dựa vào vai nàng hưởng thụ.

....

- Cút !

Tiếng gầm vọng lên giận dữ vang cả một phương trời.

Một thân ảnh từ dưới mặt biển phóng vọt lên.

- Cút thì cút, tưởng lão tử đây thích ở lại lắm sao ?

Thiếu niên nhìn trên tay có lân giáp của mình có một con bạch long nhỏ nhắn quấn lấy, giọng điệu liền hạ thấp, nhẹ nhàng hỏi : " Tiểu Nhã, đi cùng ta chứ ?"

Đầu rồng nhỏ khẽ gật, thiếu niên ngược lại càng hứng khởi, cả người hóa thành một luồng sáng mà phóng vụt đi.

...

Một tên thiếu niên khác với 4 cánh bị rách liên tục bỏ chạy, phía sau là một thiếu nữ điên cuồng truy đuổi.Hắn mà bị bắt lại, e rằng chết chắc !!!

Một ngày xảy ra quá nhiều biến động !

Bạn đang đọc Dị Giới Chạn Vương sáng tác bởi QuyLuongThien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuyLuongThien
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.