Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu thích tĩnh lặng!

Tiểu thuyết gốc · 1555 chữ

Nghe Tử Lam lời nói mang theo hâm mộ cùng thất vọng, bồi bạn bên cạnh dạo bước Tô Ngọc Hoa chỉ là mỉm cười nhẹ lắc đầu, ánh mắt nhìn xem Nham Kiều vì các nàng mà bỏ ra vô số tài nguyên kiền tạo hải dương danh hoa, nói nhỏ:

"Ngươi a, sau khi tìm được cho mình một nam nhân thật tâm yêu thương ngươi, như vậy cũng sẽ như chúng ta hiện tại mà thôi!"

Đón lấy gió nhẹ mang theo đầy trời cánh hoa cuốn tới thổi lên tóc dài mềm mượt sau lưng ngọc, mang theo váy dài hoa lệ tuyệt mỹ giai nhân ánh mắt lướt qua nồng đậm ôn nhu cùng hạnh phúc, nội tâm có Nham Kiều hình bóng hiện lên.

Hình bóng mà từ khi xuất hiện liền chiếm giữ lấy tâm trí của nàng, để cho nàng chỉ hận cả một đời đều chỉ sống tại hắn yêu thương ôm ấp.

"Phu quân hắn trong mắt ngoại giới vô số người là hết sức kinh khủng đại nhân vật, nhưng nhiều năm như vậy bên nhau lại chưa từng làm tổn thương ta dù chỉ một chút, dù không thể trọn vẹn có một mình ta là thê tử, nhưng phu quân hắn lại toàn tâm toàn ý vì ta hạnh phúc mà cố gắng, chưa từng để cho ta cảm thấy vắng vẻ!"

Tô Ngọc Hoa khóe miệng kiều mị treo lấy nụ cười nhu tình ngọt ngào, tựa như quên đi tất cả mà chậm rãi nói đến những gì Nham Kiều đối với nàng hảo, những gì của hắn để cho nàng cảm thấy vui sướng cùng mãn nguyện.

Dù biết biểu hiện của mình lúc này có phần giống như khoe khoang, sẽ làm cho khuê mật Tử Lam lâm vào phiền muộn một chút, nhưng Tô Ngọc Hoa lại không kiềm chế được lộ ra biểu tình hạnh phúc trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt trần kia.

Ngay cả lời nói ở giữa cũng khó mà che giấu vui sướng cùng ngọt ngào chi tình, tựa như thiếu nữ tình hoài không nhịn được hân hoan trong lòng mà hướng về khuê mật nói đến nam nhân của mình có bao nhiêu ưu tú.

Mỹ lệ dung nhan của nàng theo nụ cười nở rộ mà càng thêm hoàn mỹ tuyệt trần, làm cho xung quanh tuyệt đẹp cảnh sắc cũng ảm đạm đi mấy phần.

"..."

Tô Ngọc Hoa hiện tại hết sức hài lòng đối với cuộc sống hạnh phúc mình có được, cũng hết sức mừng rỡ đối với Tô gia yên vui hiện trạng.

Không cần ngày đêm cùng ma thú tranh đấu giành lấy sự sống, cũng không cần lo lắng cho thôn trang lương thực cùng tật bệnh tác động đến, không chỉ tộc nhân nhận được cuộc sống yên ổn đầy đủ cùng ấm no, ngay cả khi xưa đi theo Tô gia lưu lạc thôn dân nhóm cũng thu được điều kiện sinh hoạt vô số người thầm mơ ước.

Đây chính là gia gia của nàng, phụ thân thúc bá nhóm mấy mươi năm cố gắng muốn thực hiện, tất cả đều hoàn toàn trở thành sự thật sau khi đi đến Hắc Lân thành.

Thỉnh thoảng quay lại thăm nhà...

Khi nhìn xem gia gia thanh thản khuôn mặt già nua, nhìn xem phụ mẫu hạnh phúc sinh hoạt, nhìn xem tộc nhân tràn đầy thỏa mãn thần sắc, nàng cũng sẽ nghĩ đến tất cả tốt đẹp sự tình này là do phu quân mang đến.

Mỗi lần nhớ đến thời khắc thấy mình được Nham Kiều lần đầu tiên, Tô Ngọc Hoa đôi lúc đều cảm giác không chân thật!

Nàng từ sâu trong nội tâm hết sức cao ngạo, ngay từ ban đầu ở Tô gia thôn đã muốn tương lai tướng công của mình là siêu quần bạt tùy cái thế nam nhân, hơn nữa còn phải hết lực yêu nàng, không phải là loại kia vô tình chỉ vì lợi ích lạnh lẽo.

Khi đó chính nàng cũng biết rõ, mong muốn này của mình có bao nhiêu khó khăn cùng hảo huyền, bởi vì những nam nhân như vậy thật sự nàng có thể gặp được?

Nhưng Tô Ngọc Hoa cho đến trưởng thành cũng chưa từng thay đổi lấy mơ ước này, dù là về sau một mình cô độc quảng đời còn lại đi nữa, nàng cũng sẽ không ngừng tìm kiếm một nam nhân như vậy, vì hoàn thành ước nguyện từ nơi sâu nhất nội tâm.

Theo Tô gia thôn bị ma thú để mắt tới mà luân hãm, những tưởng như vậy chính là thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời của mình, Tô Ngọc Hoa cũng sớm làm xong chuẩn bị cùng gia tộc tán thân tại ma thú nanh vuốt, từ đó không cách nào hoàn thành ước nguyện.

Nhưng ông trời cứ như đối với nàng thương sót, để cho nàng cùng Tô gia đi đến Hắc Lân thành phạm vi lãnh địa.

Mà theo đó nàng cũng may mắn thấy được Nham Kiều, thấy được người mà mình đã tìm kiếm bất lâu nay!

Hắn không chỉ tay nắm quyền thế ngập trời, mà trên hết chính là vô cùng yêu thương nàng, hết mức vì nàng hạnh phúc mà suy tính.

Đã là thê tử của hắn mấy năm này, nhưng nàng chưa từng nhận lấy ủy khuất gì, tất cả đều là sự quan tâm cùng sủng ái của hắn dành cho nàng.

Mặc dù hắn hoa tâm đồng thời có nhiều tuyệt sắc mỹ nhân tại bên cạnh bồi bạn, nhưng phủ thành chủ bầu không khí yên bình ấm áp sinh hoạt lại để cho nàng tự nguyện hòa vào trong đó, trở thành một nụ hoa trong vườn hoa do hắn chăm bón.

Ma thú đẩy nàng rời đi thôn trang, nhưng cũng vô tình giúp cho nàng tìm thấy hạnh phúc cả quảng đời còn lại!

Hiện tại nàng không quan tâm gì nhiều, chỉ muốn toàn tâm toàn ý cùng Nham Kiều sinh hoạt bên nhau mãi đến tuổi xế chiều mà thôi.

"..."

Không muốn Tử Lam tâm tình tiếp tục rơi xuống, Tô Ngọc Hoa ánh mắt hơi nhìn về nơi xa tiếng người huyên náo Tây thành một góc gần nơi này, sau đó mới nhẹ cười nói:

"Nội thành lúc này đã sinh hoạt rất nhiều người, chúng ta ngồi xe ngựa đi đến ngoại thành nhìn xem?"

Nàng vốn ưa thích yên tĩnh cùng nhẹ nhỏm, cho nên đối với bên ngoài Bắc thành những khu vực phồn hoa náo nhiệt kia vô cùng không thích, từ khi tiến vào phủ thành chủ liền rất ít rời đi Bắc thành phạm vi bên trong.

Làm công việc của mình quản lý Hắc Lân ảnh vệ thu thập tình báo, sau đó là tu luyện võ công, cùng tỷ muội nhóm ngồi lại cùng nhau bồi bạn tâm sự cười nói, cuối cùng là chui vào phu quân lổng ngực rộng lớn mà nũng nịu tìm kiếm vuốt ve.

Như vậy hằng ngày sinh hoạt ấm áp, tất cả đã là quá đủ đối với nàng!

Thậm chí nàng cảm thấy thời gian để dán lấy phu quân còn quá mức thiếu đâu, đương nhiên không có tâm tư quan tâm sự tình bên ngoài.

Có thời gian dư thừa, còn không bằng cùng phu quân dạo bước tại Bắc thành này, tay trong tay chiêm ngưỡng lấy hậu hoa viên của mình cảnh đẹp thoát tục, thỉnh thoảng thì thầm nói lời ngọt ngào tâm sự, bày tỏ nổi lòng của nhau.

Những năm qua sinh hoạt một mực yên tĩnh bình yên như vậy, nhưng đủ để làm cho Tô Ngọc Hoa hết sức vui vẻ cùng mãn nguyện.

Nàng yêu thích chính là như vậy bình yên sinh hoạt bên cạnh nam nhân của mình, có hắn bồi bạn liền đã đầy đủ.

Cái gì phồn hoa hùng vĩ cảnh tượng, cái gì ngày đêm náo nhiệt sinh hoạt, nàng hoàn toàn không chút hứng thú!

Tử Lam cũng biết khuê mật của mình phía sau bề ngoài kinh diễm thế nhân là nội tâm thích vắng lặng nơi chốn yên tĩnh.

Nghe vậy liền mỉm cười nhẹ gật đầu nói:

"Thật lâu không có nhìn thấy Vườn Thú cùng Nông Trường, không biết hiện tại hai nơi này đã mở rộng đến mức nào đâu?"

Nàng biết Hắc Lân thành phương hướng chưa từng thay đổi, cho nên hai nơi trọng yếu sản nghiệp kia tuyệt đối được chú trọng mở rộng, như vậy mới có thể đảm bào Hắc Lân thành có thể một mực không bị quản chế.

"Thay đổi rất nhiều, ngươi sẽ không cách nào tưởng tượng được!"

Tô Ngọc Hoa một bên khẳng định gật đầu, một bên đưa mắt ra hiệu cho một mực đi theo hầu hạ mỹ lệ thị nữ rời đi chuẩn bị xe ngựa.

Hiện tại Hắc Lân thành quy mô đã rất lớn, dù là dùng xe ngựa di chuyển cũng là phải mất một khoảng thời gian không ngắn mới có thể rời đi nội thành!

Bạn đang đọc Đến Dị Giới: Ta Làm Thành Chủ sáng tác bởi AkatsukiAoki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkatsukiAoki
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.