Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chapter 63: Sự kiện thứ 4

Tiểu thuyết gốc · 2287 chữ

Gần đến 7h sáng hôm sau, mọi người trong thành Đại Sa đang xôn xao bàn tán về một công trình hình cánh cổng đang hình thành, những khối đất đá từ mặt đất bay lên xếp thành một cánh cổng (cảnh tượng quen thuộc như các cư dân thành khác). Ba Động cũng đã đứng trước cửa phòng của Nhất Tôn kêu anh dậy, Nhất Tôn không ngờ mình lại ngủ quên và sâu như vậy.

Nhất Tôn thức dậy từ giấc ngủ sâu và bởi giọng nói quen thuộc của đại ca Ba Động, đây là khoảng thời gian ít ỏi anh được nghỉ ngơi, anh bước ra cửa thì thấy Ba Động đứng từ trước, trên vai ông là một chiếc balo đồ đạt đầy đủ cho chuyến đi về thành Hoà Bình.

Ba Động “Đệ mới dậy? Ta tưởng đệ xong hết rồi. Cánh cổng đệ tạo ra đã hoàn toàn hình thành!”

Nhất Tôn vẫn còn ngái ngủ “Tới giờ rồi sao! Đại ca vô phòng đợi đệ trước, đệ vệ sinh cá nhân xíu là xong ngay!”

Ba Động “Lần đầu tiên ta thấy đệ lề mề đó nha! Ta đang mong chờ xem thành Hoà Bình của đệ như thế nào! Nóng lòng quá luôn….” (Giọng vẻ rất hào hứng)

5 phút sau đó, Nhất Tôn bước ra khỏi phòng tắm trên người có đúng cái quần đùi mỏng, nếu để ý kỹ có thể thấy hết bên trong. Nhất Tôn bất ngờ khi thấy ánh mắt của một người con gái đang nhìn mình, Đó là Thuỷ Lan không biết từ lúc nào đã ngồi trong phòng chờ anh, Nhất Tôn vội ôm lấy bộ quần áo trên giường rồi chạy ngược lại vô nhà tắm.

Thuỷ Lan ở bên khuôn mặt ửng đỏ nhưng lại nở một nụ cười cưỡng đoạt (nụ cười của người muốn thịt Nhất Tôn), hình như cô đã có chút cảm mến với Nhất Tôn. Điều này vừa có lợi và vừa có hại vô hại, hội chị em yêu thích Nhất Tôn mang về thành đã thành con số nhiều, mỗi lần anh mang thêm một cô nữa là trong tâm anh lại phải tìm cách xoa dịu Trúc Thanh.

Quay lại, Nhất Tôn bước ra với bộ đồ kín bên trong, bên ngoài anh khoác một áo choàng đen dài tới chân làm cho anh càng thêm sự thần bí. Nhất Tôn xin lỗi Thuỷ Lan về hành động lúc nãy, Thuỷ Lan cũng lắc đầu miệng hơi cười biểu hiện sự thích thú.

Cả 3 cùng bước ra khỏi phòng tiến về cánh cổng vừa hình thành, Nhất Tôn thở một tiếng mạnh vì vừa kịp thời gian chiếc cổng thông thành. Nhất Tôn làm thủ tục như các thành liên minh trước, anh giao cho Thuỷ Cô một chiếc chìa khoá mở cánh cổng này và giải thích cả hai bên cùng mở cửa thì cánh cổng không gian lập tức thông nhau.

Vì thời gian gấp rút, Nhất Tôn chào hỏi mọi người trong thành rồi cùng Ba Động, Ba Lang, Lan Lan và Thuỷ Lan bước qua cánh cổng. Khi người cuối cùng bước qua cánh cổng, thì lập tức đóng lại báo hiệu một liên minh hai thành đã thành công.

……

Vừa bước qua cánh cổng thì mọi người vô cùng bất ngờ, những ngôi nhà ở vô cùng bình dị liền kề với những ngôi nhà và công trình hiện đại khác nằm một bên theo bố cục rất chuẩn xác. Đây là hoàn toàn nhờ vào công của Hoả Phượng, cô là một nhân tài trong việc thiết kế một thành phố. Nhất Tôn trở về cũng thấy sự thay đổi mà ngỡ ngàng một lúc, trong đầu anh nghĩ “ sao thành Hoà Bình đã phát triển đã trở thành phố tiện ích nhanh như vậy, đặc biệt vẫn giữ lại nét bình dị ở nơi sống như trước kia cho những người lớn tuổi.

Bất ngờ, Hoả Phượng từ đâu nhảy tới ôm chặt lấy Nhất Tôn, Trúc Thanh ở bên giả vờ ho lớn, Mộc Lan cũng đã biết tính của Hoả Phượng liền là lớn “Con gà chết kia mau bỏ ra!”. Nhất Tôn vội vàng lấy tay Hoả Phượng ra tiến tới Trúc Thanh hỏi thăm “Ta về với nàng rồi nè!”

Trúc Thanh mặt giận dỗi “Lại mang ai về nữa kia!”

Ở một bên Hoả Phượng và Mộc Lan đang cãi nhau, Mộc Lan nói “Đã giao cạnh tranh công bằng sao ngươi lại lao lên trước như vậy!”, Hoả Phượng cười lớn “Công bằng thế còn gì! Ai bảo ngươi không chịu lao lên làm gì!”. Cả hai lời qua tiếng lại không thôi,….

Trúc Thanh ở bên thở dài “chàng thấy hậu quả của mình chưa, thành Hoả Bình không một ngày bình yên vì hai người này. Riết rồi cũng quen, trở thành văn hoá của thành, không có tiếng cãi nhau một ngày thì người dân không ngủ ngon! Chàng mệt không nghỉ ngơi rồi nói chuyện?” (Trong ánh mắt Trúc Thanh nói từ “mệt không” vô cùng ân cần, nhưng khúc “nói chuyện” thì thay đổi 180 độ.)

Ở bên khác, Ba Động nhìn thấy con người ở đây sống hoà hợp với thiên nhiên, đặc biệt hơn cấp độ chiến binh ở thành Hoà Bình thật khủng khiếp 26;27;28 rất nhiều. Ba Lang ở bên cũng cực kỳ khủng hoảng, mặc dù quân số không nhiều nhưng chất lượng là điều không bàn cãi. Lão Nhị, Lão Tam và Lão Tứ chạy tới ôm lấy Ba Động “Gặp lại đại cả tụi em vui mừng quá!”.

Ba Động nhìn qua Lão Tứ “Nghe nói đệ bị trọng thương, vết thương sao rồi!”

Lão Tứ mặt như vừa vượt cửa tử “Lần đó đệ quá lỗ mãng, không nhờ Lão Ngũ thì đệ đã xanh mộ! Mừng đại ca đã gia nhập thành Hoà Bình, bọn đệ quyết định ở lại đây sinh sống lâu rồi Haha.”

Ba Động bất ngờ câu nói này “Là một người đại ca, ông hiểu tính cách của bọn họ thích sự va chạm thế nào. Vậy mà chịu ở lại đây ...”

Chưa kịp hiểu chuyện gì, Nhất Tôn đã tiến tới chỗ Ba Động và lão huynh “Chắc 3 huynh cũng đã quen với cuộc sống ở thành Hoà Bình, có gì giúp đại cả với em trai của đại ca nha!”

3 lão huynh nhìn vào Ba Lang “Hèn gì ta nhìn thấy khuôn mặt giống đại ca, chào mừng tham gia.”

Nhất Tôn nói nhỏ với Ba Lang “Đệ với ý trung nhân ở cùng hay khác?”

Ba Lang mặt đỏ, Lan Lan ở bên nhẹ nhàng nói “Cho tụi em ở chung đi, bọn em xác định lâu rồi, không vì nhiều lý do. Ở đây, em xin phép đại ca làm chủ cho tụi em!”

Ba Động cũng gập đầu đồng ý “Ở hoàn cảnh này mà cả hai em vẫn giữ được tình cảm, ta thấy rất hạnh phúc cho hai đứa. Là người anh, ta cũng chỉ mong như vậy!”

Mọi người xung quanh vỗ tay chúc mừng, nãy giờ Thuỷ Lan đang đứng một góc e thẹn. Nhất Tôn hỏi “Em để Mộc Lan và Hoả Phượng hướng dẫn một thời gian nha!”

Nhất Tôn quay qua Hoả Phượng kêu “sắp xếp một nơi ở cho Thuỷ Lan và anh em Ba Động giúp anh nha!”

Nhất Tôn quay qua Trúc Thanh nhờ thông báo một tin khẩn “Tất cả chiến bình trong thành tập trung trong 30 phút tới tại quảng trường gần cổng thành, có chuyện thông báo về sự kiện thứ 4.”

“Các huynh đệ cũng có mặt luôn nha!” nói với các huynh đệ

Trúc Thanh vẻ chùng xuống “Chàng vừa về sao lại gấp như vậy?”

…..

Đúng thời gian tập họp, Nhất Tôn đã thay cho mình một bộ đồ chững chạc và phù hợp với khung cảnh tất cả chiến binh đứng trước, xung quanh anh là những nhân vật quan trọng trong thành Hoà Bình. Mọi người bên dưới đứng ngay hàng thẳng lối lại dưới sự xuất hiện của Nhất Tôn, tất cả cùng chào nghe một câu “Xin chào Thị Trưởng!”. Nhất Tôn ở trên cũng cúi chào mọi người một cái và bắt đầu ngay việc quan trọng cần truyền đạt.

“Xin chào mọi người! Vì tính chất quan trọng nên mới triệu tập mọi người gấp rút như vậy. Ai cũng đã biết sự kiện thứ 4 sắp đến, biết thông tin về quái vật trong lần tấn công này là chúng ta đã tăng khả năng sinh tồn.

Vậy mọi người hãy lắng nghe thật kỹ những lời tôi nói, quái vật lần này là có hình dạng vô cùng cường tráng và bởi vì hình dạng to lớn nên dễ dàng nhận ra thực lực. Nói tóm lại, chúng có sức phòng thủ ghê gớm những chiêu thức diện rộng rất khó xuyên qua lớp da của bọn chúng, từ bây giờ tôi yêu cầu mọi người cải tạo lại kỹ năng của mình tập trung sát thương vào một điểm.

Thêm nữa sức mạnh tấn công của quái vật lần này cũng rất lớn, nhưng tốc độ phản ứng lại chậm.

Mọi người dựa vào điều đó mà bắt đầu luyện tập ngay bay giờ!” Lời Nhất Tôn vừa dứt thì mọi người được lệnh tự thân hoặc cùng nhau nghiên cứu.

Người thì ngồi xuống suy nghĩ chiêu thức mới, người thì bắt đầu vào khu luyện tập thử nghiệm chiêu thức của mình ngay,….

Nhất Tôn đã chuẩn bị một chiếc đồng hộ đếm ngược thời gian sự kiện thứ 4 bắt đầu “5 ngày 3 tiếng 12 phút …”

Không khí luyện tập xảy ra khắp trong thành, những chiến binh bắt đầu chia nhóm ra thảo luận; thường nhóm chia theo hệ kỹ năng như hệ Thuỷ, hệ Mộc vì nó có nét tương đồng với nhau. Đặc biệt hơn, đến cuối ngày các đội trưởng và nhóm trưởng thu gom lại những phát hiện thành công ghi lên một tấm bảng, mục đích cho mọi người có thể đi qua tham khảo giúp ích cho bản thân.

……

Thời điểm sự kiện thứ 4 đã sắp diễn ra, thời gian điếm ngược được tính bằng giờ. Mọi chiến binh trong thành đã chuẩn bị hết sức sẵn sàng, ai nấy đều háo hức thử nghiệm chiêu thức mấy ngày nay họ đã nỗ lực.

Nhất Tôn cũng đề phòng thông tin từ Thuỷ Cô có thể là sai, nên gần thời gian sự kiện mở vài giờ đã sử dụng sức mạnh của mình nhìn thấy quái vật ở trong cánh cổng. Đúng như lời Thuỷ Cô nói, hình dạng bọn chúng có thể đoán được bọn chúng vô cùng cứng cáp.

Miêu tả bọn quái vật chi tiết như sau lớp da dày sừng, hình dạng mập mạp với đôi chân ngắn, 3 cánh tay xung quanh với 3 con mắt ở 3 hướng khác nhau (không góc chết).

Hoả Phượng và Trúc Thanh đứng kế bên ghi chép lại thông tin quan trọng này, thông tin mới về quái vật có thể quan sát 360 độ thu được lần này cực kỳ quan trọng. Từ thông tin mới, các chiến binh tránh tiêu tốn thời gian đánh lén quái vật, đồng thời tránh bị vây khốn vì rất khó tìm lối thoát với khả năng quan sát đó.

Cả ba sau khi quan sát thật kỹ, Nhất Tôn ra lệnh nhanh chóng rời xa cánh cổng đang có những vết nứt, anh phải nhanh chóng trở về truyền đạt và điều khiển trận chiến.

Đấy là chuyện của nhiều tiếng trước, còn bây giờ tất cả chiến binh đã được trang bị đầy đủ từ giáp vũ khí nếu chiến binh cần. Những vũ khí của Tiểu Nham (thợ rèn kỹ năng) vẫn luôn là thứ tốt trong mọi cuộc chiến.

……

Mọi thứ đã sẵn sàng, cánh cổng chứa quái vật trong đó ngày càng nhiều vứt nứt lớn, rồi một tiếng “ẦM”. Tất cả quái vật trong cánh cổng đổ ra ồ ạt, lượng quái vật lần này số lượng lại nhiều hơn trước như vậy.

Từ trên cao, Nhất Tôn đứng trên kim loại nguyên chất của mình chỉ huy cuộc chiến, anh chỉ huy “Dàn trận”.

Vài giây sau đó, Nhất Tôn thấy cảnh tượng vô cùng khó hiểu làm anh to mắt và cảm giác rợn người “Cái gì cơ bọn chúng cũng đang dàn trận!”…..

Nhất Tôn chỉ để lại một câu nói rồi vội vàng rời khỏi “Mọi người cẩn thận! Bọn chúng có trí thông minh.”

Trúc Thanh và mọi người nhìn theo hình bóng của Nhất Tôn biến mất.

Trúc Thanh vội điều chỉnh lại cảm xúc và đội hình theo đã tập luyện, không có sự xuất hiện của Nhất Tôn, cô hiển nhiên là người quan trọng nhất. So với trước đây, Trúc Thanh điều chỉnh được cảm xúc và phản xạ quyết định chính xác khi rơi vào trường hợp bất ngờ. Trúc Thanh vẫn không hiểu “Tại sao anh ấy lại bỏ đi lúc này?” nhưng với lý do gì thì từ trước đến nay Trúc Thanh vẫn tin mọi việc là đúng.

Trúc Thanh hét lớn “Tất cả mọi người chuẩn bị đối chiến, quái vật có khả năng suy nghĩ, tôi sẽ là người điều hành cuộc chiến này!”

Tất cả chiến binh đồng lòng hô lớn “Tuân lệnh!”

Bạn đang đọc Defence - Ngày Tàn sáng tác bởi hotpotgirl
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hotpotgirl
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.