Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 33

Phiên bản Dịch · 565 chữ

….. Hắn tiếp tục nhìn nàng van nài khiến nàng không những không chút động lòng mà ma mãnh thì thầm ngay bên tai hắn:

-Nếu ngươi cho ta đi phố chơi, ta sẽ cho ngươi đến cung của ta?

Hắn suy nghĩ một lúc rồi dịu dàng hết sức dù biết không thể thuyết fục nàng:

-Không! Không thể đc!

-Cái gì? – Hàn Huân Y trừng mắt - Rồi! Thế đi! Tuỳ ngươi.

-Nàng…. Ta…

-Hứ!

-Thôi đc. - Hắn dừng lại nhìn nàng đang vui vẻ rồi nói tiếp- Nhưng…

Mặt nàng xịu xuống đề fòng:

-Gì nữa?

-Nàng thay đổi cách xưng hô với ta đi! Vì nàng mà uy quyền của ta giảm sút mấy phần đó!!!! - Hắn càu nhàu.

-Vậy ngươi muốn gì? – Nàng “hạ bài ngửa” cho chắc ăn.

-Như các phi tần khác vẫn làm. - Hắn biết mình đc thế nên nói tiếp.

Nàg suy nghĩ một chút rồi như tiểu yêu nữ, nàng cười:

-Ân.

…..

Trên đường phố có một cặp nam nữ thu hút người khác. Một nữ nhân có đôi mắt màu đen lay láy, mê hoặc, uỷ mỵ, quyến rũ. Đôi mày ngài hơi nhếch lên. Đôi môi nở nụ cười thỉnh thoảng reo lên khe khẽ.

Nam nhân đứng bên cạnh tựa như nhìn lén nữ nhân ấy. Nam nhân đó có đôi mắt màu nâu nhạt, hài hoà nhưng uy quyền mang một chút đáng sợ và cao quý. Sống mũi thanh thanh vẻ cao ngạo.

Đôi nam nữ ấy như rồng phượng sum vầy bỗng chốc làm khu chợ sáng bừng như đc mặt trời chiếu tới.

Đang đi thì đột nhiên hắn dừng lại đến bên cửa hàng trang sức:

-Bao nhiêu?

-Dạ. 100 lượng ạ.

-Gói tất cho ta.

Nàng ngạc nhiên nghĩ bụng : “ Hắn là nam nhân nhưng sao thích trang sức thế? Lẽ nào hắn bị….?”

-Ngươi mua trang sức làm gì vậy?

Hắn ngạc nhiên không kém nhìn nàng:

-Cho nàng chứ ai nữa?

-Thôi, thôi. Cho ta xin. –Nàng lắc đầu ngán ngẩm.

-Không phải nữ nhân nào cũng thích trang sức hay sao?

-Trừ ta.

-Ơ… - Hắn ngơ ngác rồi quay lại nói với tên bán hàng – Ta không mua nữa. Khỏi gói.

Tội nghiệp tên bán hàng :

-Quan khách… Quan khách!!!!!!!!!!!!!

Gọi khản cổ mà hắn cũng không thèm nói thêm câu nào.

Hắn nhìn nàng rồi chỉ vào mấy món ăn:

-Thứ này có đc k???

Nàg gật đầu lia lịa . Hắn cười khổ:

-Vậy nàng ăn đi!

Một lát sau….

- Tiểu Cô nương, tiểu cô nương ăn hết chừng này ư?

“ Chừng này” ở đây tức là 15 xiên thịt, 10 bánh bao, 5 tô mỳ, 9 màn thầu và 25 cái kẹo hồ lô.

( tg: ghê quá! Tỷ ăn nhìu quá, mập thì ca ca hổng thèm đâu! – HY : kệ hắn! Không thèm thì thôi! grừ)

Nàng lau miệng xoa bụng:

-Hời. No quá trời.

Hắn nhìn nàng kinh sợ. Nàng nói tiếp:

-Sao ngươi không ăn?

Hắn im lặng tái mặt cười trừ rồi thầm nghĩ : “ Làm sao ta có thể nói với nàng ấy là khi nhìn nàng ấy ăn ta buồn nôn cơ chứ??????”

Nàng không mấy quan tâm tiếp tục dạo phố mặc cho hắn ngạc nhiên xen phần sợ hãi liếc nhìn nàng.

……

Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia của Songnhi_09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.