Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vực Ngoại Chân Tiên.

934 chữ

Thiên Long lần này bế quan bỏ qua không thiếu việc quan trọng, đến khi hắn biết Nữ Đế tâm ma nhập thể đã qua một thời gian ngắn. Được Hàn Long báo tin hắn liền vội vã phi thân đến Thiên lao gặp Nữ Đế.

Nhìn người trước mắt Thiên Long không cầm lòng chua sót, nào còn nét cao ngạo ngày nào, nào còn vẻ Đế Quân cao thủ, nào còn...nói tóm lại Nữ Đế hiện giờ quá thê thảm, hắn không đành lòng nhìn thẳng.

Nữ Đế nhìn Thiên Long trong lòng lướt qua một tia ấm áp, bản thân mang tội nơi này không thấy thiên nhật, chúng tiên không ai đến thăm, bây giờ nàng mới nhận thấy lòng người ấm lạnh, chỉ có mình hắn còn nhớ tình xưa.

Chúng tiên mà biết nàng suy nghĩ như thế sẽ hô lớn oan uổng a, bọn họ vì chuyện hung thú sức đầu mẻ trán, thời gian uống trà còn không có làm sao có thời gian đi thăm nàng.

Thiên Long đến trước mặt nàng, vừa há miệng nói chuyện không biết làm sao liền ngậm miệng không nói, khẽ nhẹ chàm vào nàng mái tóc vội vã bước đi.

Đang cảm động Nữ Đế thấy hắn một loạt động tác không biết làm sao, trơ mắt nhìn hắn quay lưng rời khỏi không một lời từ biệt.

Đối với chuyện trong Thiên lao vừa xảy ra chúng tiên hoàng toàn không biết, bây giờ mọi người đang tập trung tại đại điện bàn tán chuyện Thần Thú vừa qua.

“ Ha ha ha ha.....”

Bỗng thiên điện vang lên cuồng dã tiếng cười, chúng tiên nhất tề biến sắc, chỉ có Anh Túc Tiên Tử như nghĩ đến điều gì vội vàng nhìn ra đại môn.

Chúng tiên nơi này không phải hạng tầm thường, như cảm giác được cái gì nhất tề nhìn đại môn chờ đợi.

Chẳng mấy chốc một thân ảnh từ đại môn bước vào, người tới dáng người cao ngất, diện mạo anh tuấn, tóc dài sơ buộc thả ngoài sau tăng thêm phần dã tính.

Thấy mọi người nhất tề nhìn hắn, Thiên Ngoại Chân Tiên chấp tay chào hỏi:

“Ta đã trở về! Các vị tiên hữu lâu rồi không gặp!”

Chúng tiên giờ mới nhận ra tiếng cười vừa rồi xuất phát từ vị này cố nhân, vội vàng đứng lên đáp lễ,

Đông Linh Thượng Tiên vui vẻ nói: “ Chân Tiên rời Thiên Cung thời gian không ngắn a. Không biết nơi nào phát tài chia sẻ mọi người đôi chút làm quà gặp gỡ.”

Lãng Tử Chân Tiên lên tiếng phụ họa: “ Ai không biết khắp Tu Tiên Giới ngươi là người giàu nhất một trong, đã quay trở lại nên cho mọi người chút lộc làm quà gặp mặt.”

Thiên Ngoại Chân Tiên làm vẻ bất đắt dĩ nói: “ Các vị nên biết ta chu du các giới, lâu lắm mới về, trên người ta tài vật tiêu xài thất thất bát bát, làm gì còn mà cho các vị!”

Chúng tiên khịt mũi coi thường, Anh Túc Tiên Tử trực tiếp nói:

“ Sao ta từng nghe Tu Tiên Giới ngũ đại cao thủ điều là ngươi con nợ, hiện giờ ngươi nói bản thân không tiền, quả thật không mấy ai tin a!”

Thiên Ngoại Chân Tiên nâng tay đặt ra sau gáy, nhìn Tiên Tử cười nói:

“ Tiên Tử không tin sao không đến đây khám người ta”

Anh Túc Tiên Tử hừ lạnh, mọi người bị hắn vô sỉ hành động xấu hổ bỏ đi, đại điện chỉ còn Nam Thiên Quân, Anh Túc, Lãng Tử, Đạo Nhân cùng hắn, năm người gộp thành bàn trà, Chân Tiên nhìn Anh Túc, miệng cười nói:

“ Không biết Tiên Tử có muốn cùng ta nói chuyện nhân sinh?”

Anh Túc sắc mặt từ đỏ chuyển xanh từ xanh sang đỏ, tức giận ngón chỉ hắn quát lớn:

“ Ngươi quả thật không biết liêm sỉ là gì, cùng ngươi nói chuyện nhân sinh ta thà đi độ thiên kiếp.” . Nam Thiên Quân nhìn Thiên Ngoại Chân Tiên nghi vấn hỏi:

“ Chuyện nhân sinh là chuyện nào nhân sinh a?”

Thiên Ngoại Chân Tiên thâm ý nhìn hắn, miệng phun hai chữ:

“ Tình thú!”

Đạo nhân thoáng chóc dừng động tác uống trà rồi lại như thường nâng chén như chưa từng nghe, Anh Túc Tiên Tử như người nhập định không màn thế sự, chỉ có Nam Thiên Quân cùng Lãng Tử Chân Tiên tỏ vẻ hứng thú.

Thiên Ngoại Chân Tiên sâu không lường được nói:

“ Tình thú là một môn học vấn thâm sâu!”

Nam Thiên Quân như tìm được tri kỷ, hưng phấn nói:

“ Không biết ngươi thích thể loại nào, là nến dây hay là...”

Thiên Ngoại Chân Tiên lắc đầu nói: “ Những cái đó là tầm thường, quan trọng là người kia gọi kêu rên làm sao cho hay mới là quan trọng, rên rỉ là nghệ thuật.”

Đến đây Anh Túc Tiên Tử không nghe nổi đập bàn đứng lên bỏ đi. Đạo nhân không quan tâm bọn họ lời nói, lâu lâu nhìn hướng thiên lao rồi nhìn hướng Thiên Sơn nơi Thiên Long động phủ, miệng nói thầm:

“ Thiên Long a Thiên Long! Là kiếp nạn là cơ duyên tùy vào ngươi làm sao giải quyết. Thiên Đế ngươi bế tử quan xem ra nên xuất quan rồi.”

P/s KiRa: Đông Linh Thượng Tiên

Bạn đang đọc Đế Thiên Cung Kỳ Truyện của ♕๖ۣۜHuyết♏๖ۣۜĐế♕
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.