Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thụ sủng nhược kinh

Phiên bản Dịch · 1820 chữ

Bọn Trương Vân Xuyên nhập bọn Cửu Phong Sơn, cũng coi như chính thức vào rừng làm cướp.

Đêm đó, đại đương gia Cửu Phong Sơn tuyên bố, muốn tổ chức tiệc rượu, đón gió tẩy trần cho huynh đệ mới nhập bọn.

Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, trong sơn trại đã bận rộn.

Bên trong trại trước làm thịt hơn mười con lợn béo, hững miếng thịt lớn được cho vào nồi lớn.

Các loại gia vị vào nồi, mùi thơm lập tức xộc vào mũi khiến những lưu dân cũng đều thèm ăn nuốt nước miếng.

Những lưu dân xa xứ này, ăn gió nằm sương, ăn bữa trước không có bữa sau.

Hiện tại quyết tâm vào rừng làm cướp cũng vì muốn có một miếng cơm ăn.

Bây giờ nhìn thấy trong trại xa hoa như vậy, bọn họ tràn đầy vui mừng.

"Đại lang, ta xem Cửu Phong Sơn này chúng ta đến đúng rồi."

"Nếu mỗi ngày có thịt ăn, ta sẽ ở đây cả đời không đi r!"

Đại Hùng nhìn thấy những miếng thịt sôi trào trong nồi, cũng hận không thể xông tới ăn ngấu nghiến.

Lúc hắn ở huyện Tam Hà tuy dựa vào làm cu li miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai, lượng cơm ăn của hắn lớn, làm cu li kiếm vài đồng cũng chỉ có thể lót bụng mà thôi.

Chỉ có ngày lễ ngày tết, lúc này mới cam lòng ăn một chút thức ăn mặn.

Nhưng mới vừa gia nhập sơn trại đã có nồi lớn hầm thịt, dưới cái nhìn của hắn, chuyện này quả thật như thiên đường.

Nếu sớm biết Cửu Phong Sơn có đãi ngộ tốt như thế, hắn còn làm cu li gì.

"Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn."

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng hưng phấn, thở dài nói: "Chén cơm này không phải dễ ăn như vậy."

"Chúng ta ăn thịt trong trại, vậy sau này coi như là tặc."

"Mặc kệ, có thịt ăn là được." Đại Hùng chẳng muốn nghĩ nhiều như thế.

Có cơm ăn, có thịt ăn là được, dù sao cũng hơn chết đói

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng không để ý lắm, cũng không nhiều lời nữa.

Hắn tỉnh táo hơn Đại Hùng.

Những người mới đến như bọn họ, trại để hoan nghênh bọn họ có thể giết lợn béo, để bọn họ ăn thỏa thích một bữa.

Nhưng trong trại mấy trăm người, nếu mỗi ngày ăn thịt, nào có nhiều thịt như vậy cho bọn họ ăn?

Cũng may tâm trạng Trương Vân Xuyên cũng rất tốt.

Dù sao đã đến rồi thì nên ở lại.

Bọn họ bây giờ đã đắc tội nha môn, ở dưới chân núi không còn đất đặt chân.

Bây giờ tuy trở thành một tên sơn tặc, vậy thì mau chóng thích ứng thân phận sơn tặc mới của mình.

Cửu Phong Sơn chia làm trại trước và trại sau, đều hiểm yếu.

Trương Vân Xuyên bọn họ mới vừa vào, bọn sơn tặc cũng không tin tưởng bọn họ chút nào.

Vì vậy hiện tại bọn họ chỉ có thể ở hoạt động trại trước, xung quanh còn có không ít sơn tặc trông giữ, để tránh cho trong bọn họ có gian tế quan phủ, phòng ngừa có người trong ứng ngoài hợp.

Nhìn thấy trại này sắp xếp, Trương Vân Xuyên cảm thấy sơn tặc Cửu Phong Sơn cũng không phải là đám người ô hợp trong ấn tượng trước giờ của hắn.

Bọn họ có thể sừng sững không ngã dưới mấy lần quan phủ vây quét, trái lại càng mạnh mẽ, điều này nói rõ bọn họ vẫn có mấy phần năng lực.

"Chư vị huynh đệ mới tới, ngồi xuống!

"Mọi người đừng khách khí, tùy tiện ngồi!"

". . ."

Trên đất trống trại trước xếp đầy bàn ghế, râu ria rậm rạp Bàng ngũ gia nhiệt tình gọi mọi người vào chỗ.

Cả đám đã sớm thèm ăn chảy nước miếng, cũng không lo được hình tượng, nhất thời ngồi chật kín mấy chục cái bàn.

Một người phụ nữ mạnh mẽ giúp nấu ăn đặt những nồi thịt hầm và thịt cắt lên bàn, và một vài món xào, tất cả đều được dọn trong nồi gỗ.

Thức ăn tuy rằng đơn sơ, nhưng các phần rất hào phóng.

Trương Vân Xuyên bọn họ mới vừa ngồi xuống, một người đàn ông trung niên một mắt từ xa đi đến, bao quanh bởi những tên sơn tặc đeo vũ khí.

"Chư vị huynh đệ, yên lặng một chút!"

Râu ria rậm rạp Bàng Bưu đè ép ép tay đối với mọi người khiến khung cảnh ồn ào lập tức yên ắng.

"Vị này chính là đại đương gia Hổ gia của Cửu Phong Sơn chúng ta!" Râu ria rậm rạp chủ động giới thiệu với mọi người.

Râu ria rậm rạp nhắc nhở: "Mọi người nhanh bái kiến Hổ gia!"

"Gặp qua Hổ gia!"

"Hổ gia!"

". . ."

Mọi người cũng đều dồn dập chắp tay hành lễ.

Trấn Sơn Hổ cũng bước tới trước một bước, chắp tay với mọi người, xem như chào hỏi.

Đại đương gia này vốn tên là Lý Kim Điền, người giang hồ tặng tên Trấn Sơn Hổ, vì thế rất ít người gọi tên thật của hắn.

Một đám lưu dân mới nhập bọn nhìn thấy Trấn Sơn Hổ uy phong lẫm liệt, đã có ước ao, cũng có sợ hãi.

Hung danh Trấn Sơn Hổ đã sớm truyền khắp các huyện Ninh Dương phủ, vậy cũng là người giết người không chớp mắt.

Trương Vân Xuyên đương nhiên cũng nghe nói qua một ít lời đồn về Trấn Sơn Hổ.

Giờ khắc này nhìn thấy vẻ mặt hắn dữ tợn, lộ vẻ hung ác, xác thực không giống người hiền lành.

Râu ria rậm rạp Bàng Bưu lại lần lượt giới thiệu từng người bên cạnh Trấn Sơn Hổ, mấy người kia đều là mấy vị trí đầu Cửu Phong Sơn.

Trải qua râu ria rậm rạp giới thiệu, Trương Vân Xuyên hiểu rõ thêm về tình huống Cửu Phong Sơn.

Trừ vị đại đương gia gọi là Hổ gia này, còn có bảy vị đầu lĩnh, râu ria rậm rạp xếp thứ năm, gọi là Ngũ gia.

"Chư vị huynh đệ đến Cửu Phong Sơn chúng ta, vậy là huynh đệ múc cơm ăn trong một nồi."

"Trấn Sơn Hổ ta có một cái ăn, cũng tuyệt đối không để nhóm ngươi đói!"

Sau vài lời giới thiệu, Trấn Sơn Hổ cũng bưng lên một chén rượu, bắt đầu nói chuyện.

"Đương nhiên, nếu bưng bát cơm Cửu Phong Sơn ta ăn, vậy dĩ nhiên cũng phải vâng theo quy củ trong trại chúng ta!"

"Nếu ai không nghe hiệu lệnh, hết ăn lại nằm, vậy xử trí căn cứ theo quy củ giang hồ!"

"Nhẹ thì trục xuất sơn trại, nặng thì ba đao sáu cái mắt. . ."

Âm thanh Trấn Sơn Hổ vang dội mạnh mẽ, khiến một đám lưu dân mới nhập bọn cũng đều nghe được rõ ràng.

"Tốt, ta chỉ nói bao nhiêu đó thôi!"

"Lát nữa ta sẽ bảo lão ngũ nói cho các ngươi quy củ trong trại."

Trấn Sơn Hổ đơn giản nói vài câu, lộ mặt một cái thì không nói thêm nữa.

"Ngày hôm nay mọi người cứ ăn uống no say!"

"Hiện tại khai tiệc!"

Mọi người nghe vậy đã sớm không nhẫn nại được, bọn họ cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.

Ngoạm miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu lớn, trong trại nhất thời trở nên náo nhiệt.

Thời điểm bọn Trương Vân Xuyên đang ăn, râu ria rậm rạp Bàng Bưu dẫn vị đại đương gia Trấn Sơn Hổ này đi tới.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy bọn họ đi về bàn của mình cũng để đũa xuống, đứng lên.

"Gặp qua Hổ gia, gặp qua chư vị đầu lĩnh."

Trương Vân Xuyên nhìn thấy bọn họ, ôm quyền hành lễ.

Những người khác ở bàn này cũng vội vàng đứng dậy, nhiều người trong số họ có má phồng lên, trông có vẻ hơi lôi thôi.

"Hổ gia, vị này chính là Trương Vân Xuyên Trương huynh đệ ta nói với ngài." Râu ria rậm rạp Bàng Bưu nhiệt tình giới thiệu: "Ngày trước chính là hắn giết chó huyện úy ở huyện Tam Hà."

Sau khi Trấn Sơn Hổ đánh giá Trương Vân Xuyên từ trên xuống dưới, cũng khẽ gật đầu.

"Oai hùng bất phàm, không hổ là hảo hán giết cẩu quan." Trấn Sơn Hổ không còn vẻ lãnh khốc lúc trước nữa, trái lại nở nụ cười hòa ái.

"Hổ gia quá khen rồi." Trương Vân Xuyên lập tức khiêm tốn nói: "Ta giết cẩu quan cũng là may mắn thôi."

"Trương huynh đệ không cần khiêm tốn, ngươi giết cẩu quan, can đảm hơn người, trong trại chúng ta kính trọng chính là hảo hán như ngươi vậy."

"Cửu Phong Sơn ta hiện tại có Trương huynh đệ gia nhập, thật là như hổ thêm cánh!"

Trước những lời khen ngợi của Trấn Sơn Hổ, Trương Vân Xuyên không biết phải đáp lại như thế nào.

Sau khi Trấn Sơn Hổ đơn giản hỏi dò Trương Vân Xuyên mấy câu thì nói ngay: "Sau này ngươi theo lão ngũ, thế nào?"

"Ta đều nghe Hổ gia sắp xếp."

Trấn Sơn Hổ gật gù, quay đầu nói với râu ria rậm rạp Bàng Bưu: "Sau này hắn theo ngươi, chọn một trăm người trong số những người mới đến cho hắn dẫn dắt, học hỏi kinh nghiệm."

Râu ria rậm rạp Bàng Bưu cũng có chút choáng váng, không biết trong hồ lô đại đương gia bán thuốc gì.

Lại để một người mới vào sơn trại dẫn dắt một đám người.

"Vâng."

Bàng Bưu tuy không rõ, vẫn đồng ý.

Trương Vân Xuyên nghe nói muốn cho mình dẫn dắt một đội người, cũng có chút thụ sủng nhược kinh.

Chính mình có tài cán gì mà vừa đến đã trở thành một tiểu đầu mục.

"Hổ gia, ta tài năng kém cỏi, lại mới đến, mang theo một đội người e sợ có chút không thích hợp." Hắn lập tức khéo léo từ chối nói: "Tiểu tử cả gan xin Hổ gia thu hồi mệnh lệnh đã ban."

"Không có cái gì không thích hợp." Trấn Sơn Hổ cười cười nói: "Cửu Phong Sơn ta thiếu chính là hảo hán dũng cảm và sáng suốt như ngươi, ta rất coi trọng ngươi, làm rất tốt."

Trấn Sơn Hổ vỗ vỗ bả vai của Trương Vân Xuyên, cũng không ở lại lâu, hắn đã lộ mặt nên nhanh chóng mang theo một đám đầu lĩnh trở về trại sau.

Bạn đang đọc Đế Quốc Đại Phản Tặc (Dịch) của Bạch Sắc Cô Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi arata1592000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.