Quyết Định (2)
Thần Dạ nhưng không muốn bởi vì Thiên Đao lại vì mình cùng Thần gia mà rước
lấy một đại phiền toái không tất yếu!
Trong khoảng thời gian này cũng đã nhiều lần ở trước mặt mọi người sử dụng
tiểu đao, không khỏi có bị một ít người có tâm chú ý tới, có lẽ bọn họ không
cho rằng đó là Hỗn Nguyên chi bảo, nhưng đối với Thần Dạ mà nói cũng là không
ổn.
Cho nên đế đô hoàng thành là không thể ở lại lâu.
Không chỉ là nguyên nhân của Thiên Đao, tu vi tự thân đã ở cảnh giới Sơ Huyền
nhất trọng, tiếp tục lưu lại đế đô hoàng thành sẽ không có bao nhiêu trợ giúp
đối với sự tăng tiến của thực lực mình, ưng non thủy chung là phải trải qua
một phen lịch lãm chân chính mới có thể trở thành hùng ưng bay lượn ở trên
chín tầng trời.
Dĩ nhiên muốn ở trước khi rời đi đầu tiên là phải rời đi trong yên tâm.
Thời gian ba ngày thoáng một cái đã qua!
Vì Thần Dạ lần nữa ra khỏi phòng, lại phát hiện lão gia tử đang ở bên ngoài.
- Gia gia, ngài đến đây lúc nào?
- Vẫn ở chỗ này chờ ngươi, Diệp Thước cùng Dịch Thiên cũng cùng lão phu nói
một chút chuyện tốt hơn.
Thần lão gia tử thâm ý sâu sắc nói.
Tâm của Thần Dạ nhất thời có chút luống cuống hô:
- Gia gia....
Thần lão gia tử phất tay một cái nói:
- Dạ nhi, nơi này không có những người khác, ngươi cũng không cần đem lão phu
trở thành gia gia của ngươi, liền đem lão phu trở thành một người bình thường,
một người xa lạ không nhận ra mà nói cho lão phu biết ý nghĩ chân chính trong
lòng ngươi là cái gì?
- Ta?
Sau khi Thần Dạ trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói:
- Gia gia, chuyện mà ta trải qua không cho phép taquas càn rỡ, quá cảm tính!
Về phần chuyện tình cảm... Gia gia, nếu Thần gia bất an...
- Thần gia có lẽ còn không có chân chính an bình được, nhưng ngươi có thể yên
tâm, Thần gia hôm nay không dám nói phòng thủ kiên cố nhưng ít nhất tính trong
thời gian mấy năm, Hoàng Đế hắn sẽ không có bất kỳ hành động gì đối với Thần
gia.
Lão gia tử nói chắc chắn như thế để cho Thần Dạ hết sức hiếu kỳ, chẳng lẽ
trong ba ngày nay theo hắn thức tỉnh bình an vô sự, chỗ của Hoàng Đế đã xảy ra
thay đổi?
Nhưng cho dù có thay đổi, có chút hứa hẹn, hưng khi cùng tương lai phát sinh
xung đột, những hứa hẹn kia cũng thường thường sẽ không tạo nên tác dụng gì,
Hoàng Đế là thiên tử, đều nói là quân vô hí ngôn (Vua không nói chơi), nhưng
trên thực tế có phải như vậy hay không liền cần phải bàn bạc lại.
- Dạ nhi, ngươi không cần hoài nghi tính chân thực về lời này của lão phu!
Thần lão gia tử cười nói:
- Thực lực phần lớn của Thần gia ta đều bày ra cho người của đế đô nhìn thấy,
mà vẻn vẹn không phải là toàn bọ cũng đủ để kinh sợ được mọi người, trong đó
liền bao gồm hoàng thất ở trong đó, càng có một biến cố lớn nhất để cho Hoàng
Đế tạm thời bỏ đi việc là địch với Thần gia chúng ta!
- Biến cố gì?
Thần Dạ chau mày lên, trong lòng hơi có chút bất an!
- Là Huyền Lăng!
Thần lão gia tử nghiêm nghị nói.
- Quả nhiên là nàng!
Thần Dạ không khỏi nặng nề thở dài.
- Đúng vậy a, lão phu cũng không nghĩ tới Huyền Lăng có thể làm như vậy.
Thần lão gia tử cảm khái nói:
- Ba ngày trước sau khi Huyền Lăng hồi cung, lập tức hai đại cao thủ bên cạnh
nàng chính là tận tình phóng thích ra một thân khí thế cường đại, phàm là
người ẩn nặc ở trong bóng tối giám thị Huyền Lăng đều bị đánh chết, cũng đem
thi thể đưa đến chỗ chủ nhân của bọn hắn.
- Đông cung Hoàng Hậu nương nương, nương nương các cung, chư vị hoàng tử
trưởng thành cùng với Hoàng Đế! Lúc thi thể được đưa trở về còn buông xuống
một câu nói, Thần Dạ ngươi là người mà Huyền Lăng nàng coi trọng nhất, nếu sau
này có người dám can đảm xuất thủ với ngươi một lần nữa nàng sẽ trả thù càng
thêm thảm thiết!
- Người nào cũng không nghĩ tới tu vi của Huyền Lăng đã ở cảnh giới Sơ Huyền
tam trọng, mà một cao thủ ở bên người nàng, lão giả tên là Tuyên Vũ Chi kia là
Trung Huyền tam trọng, nữ tử che mặt kia lại càng khiến người ta khiếp sợ đã
đạt đến cảnh giới Trung Huyền thất trọng.
- Cao thủ bên cạnh Hoàng Đế không có ai ngoại trừ Vân Thái Hư ra, hoặc còn
một chút người có thể đối kháng với cao thủ bên cạnh Huyền Lăng, nhưng bọn họ
thân ở trong cung nhiều năm cũng không bị người phát giác, đây cũn đủ cho thấy
ở sau lưng Huyền Lăng có một cỗ lực lượng cường đại hơn nữa, lực lượng này
ngay cả Vân Thái Hư cũng chính miệng thừa nhận.
Thần lão gia tử thở dài nói:
- Dạ nhi, như thế mà nói Hoàng Đế sao có thể trước lúc không đủ nắm chắc mà
tới khiêu khích Thần gia ta?
- Lăng nhi nàng để cho ta... Nàng để cho ta cảm động!
- Cho nên ngươi không thể cô phụ nàng!
Thần lão gia tử rất rõ đại nghĩa, thị phi đúng sai, ở trong mắt của lão cũng
cực kỳ rõ ràng, lão có thể đủ xem hiểu Huyền Lăng đối với Thần Dạ là một tấm
chân tình.
Nghe vậy Thần Dạ cười khổ một tiếng, cũng là thản nhiên nói:
- Gia gia, Thần gia tạm thời yên ổn, nhưng mẫu thân thì như thế nào?
` 96: Ông cháu trường đàm!
- Dạ nhi, ngươi cần gì phải đem chính mình gắt gao vây ở trong một phương
gông cùm xiềng xích đây?
Thần lão gia tử thở dài, hai mắt kia dều chưa từng có cảm giác lão hóa giờ
phút này thế nhưng thâm trầm rất nhiều, nhìn qua liền không có gì khác với lão
nhân bình thường.
Thân là nhất gia chi chủ, ngay cả tức nhi của mình cũng không thể giữ được, ai
dám nói trong lòng lão gia tử cũng không từng có nửa điểm áy náy đây?
- Gia gia!
Thần Dạ nhẹ giọng cười nói:
- Đó là trách nhiệm của ta, ta chẳng bao giờ đem nó là gông cùm xiềng xích,
thân là con của người thì đó là việc đương nhiên!
- Mặc dù là đương nhiên nhưng ngươi cũng không cần thiết hoàn toàn đem tim
của mình vây khốn như thế!
Thần lão gia tử lành lạnh cười một tiếng, nhìn lên trời hờ hững nói:
- Thế gian quá lớn, chú định cả đời ta chỉ có thể trở thành ếch ngồi đáy
giếng, nhưng cũng không cần gấp gáp, chúng ta là ếch ngồi đáy giếng cũng có
thể đem tâm của mình buông ra rất rất lớn, lớn đến đủ đem toàn bộ thế giới đều
dung nạp vào.
- Dạ nhi!
Thần lão gia tử nghiêm nghị nói:
- Ngươi phải hiểu được bất cứ người nào muốn làm thành một chuyện, cái dựa
vào là thực lực cùng kiên trì của bản thân. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không
có một số việc không phải là ngươi có thể giữ vững được, liền nhất định có thể
làm được, mà có quá nhiều chuyện cũng không phải là có thực lực là có thể như
mong muốn.
Thần Dạ nhướng mày,lời này hắn cũng không phải là nghe không hiểu, trong lòng
hắn càng thêm hiểu được là giao ra cũng không nhất định là phải có hồi báo,
nhưng không có biện pháp, có một số việc là nhất định phải đi làm, bất kể có
làm được hay không.
- Ngươi từ nhỏ liền thông tuệ, càng thêm hiểu chuyện, cho tới bây giờ đều
chưa để cho gia gia cùng cha mẹ ngươi lo lắng, cho nên người trong nhà đều tin
tưởng mỗi một chuyện mà ngươi làm.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 59 |