Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tứ cốt nghênh thân

Phiên bản Dịch · 2332 chữ

Dịch bởi: Vấn Tâm Bất Hối        

Ken két...

Cánh cửa nhè nhẹ được đẩy ra.

Một cơn gió âm lãnh thình lình thổi qua.

Ngay sau đó, một thân ảnh phiêu diêu từ ngoài cửa lướt tới, sau đó chuyển mình lướt về hướng Trương Soái.

Thân ảnh đó mặc một bộ sườn xám màu đỏ, cầm một chiếc ô lớn màu đỏ trên tay.

Thân hình cao gầy mảnh mai, eo nhỏ mông cong.

Đôi chân ngọc ngà thon thả, thoắt ẩn thoắt hiện.

Bước đi vài bước, dáng điệu uyển chuyển và phong thái duyên dáng thật khiến người khác khó mà rời mắt.

Chính là ký thân linh mà chúng tôi mòn mỏi chờ đợi!

Phựt phựt phựt...

Sau khi ký thân linh bước vào, những ngọn nến trong thư phòng bất chợt lóe sáng và bốc đứng lên cao, tỏa ra ánh sáng lập lòe.

Nhiệt độ bên trong nhà đột ngột giảm xuống rất thấp.

Mặc dù chúng tôi trốn trong thư phòng, nhưng cũng không ngờ bị luồng gió âm lãnh thốc vào người làm nổi hết da gà, sống lưng ớn lạnh từng cơn.

Tần Tuyết, Chúc Thi Nghiên và Lưu Quốc Lương đều hết sức tập trung ánh mắt vào ngọn nến đang lập lòe đung đưa, sắc mặt ai nấy đều hoảng sợ và căng thẳng.

Bầu không khí thoáng chốc đông cứng lại.

Còn tôi thì lúc này lại âm thầm cả kinh khi nhìn thấy ả.

Không ổn!

Tà linh mặc áo đỏ, nộ khí tăng mười lần.

Huống hồ, cô ả còn cầm theo một chiếc ô màu đỏ!

“Đại sư, cậu nghĩ liệu cô ả có mắc bẫy hay không?” Tần Tuyết không biết từ lúc nào đã di chuyển ra sau lưng tôi, từ phía sau tôi mà quan sát tình hình, và lo lắng hỏi tôi bằng giọng nói mà chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy.

Tôi lắc đầu, khẳng định chắc chắn nói, "Không."

Ký thân linh thuộc hệ âm, tự nhiên nó cũng chịu sự chi phối của âm và dương.

Tờ giấy đỏ tôi đốt vừa rồi gọi là Âm dương sính, trên đó có ghi sinh thần bát tự của Trương Soái, cô ả và Trương Soái đã “giao hợp” qua, tự nhiên sẽ bị câu đến, điều này là bất khả kháng.

Có điều khi đến, cô ả mặc áo đỏ và cầm ô đỏ, chứng tỏ rằng cô ả đã sớm có chuẩn bị.

Hơn nữa, cô ả có quan hệ mật thiết với món đồ cổ và Tụ Âm Cục, bây giờ chúng ta đã đập vỡ món đồ cổ, lấy tim ngọc đi, cô ả không thể nào không nhận ra.

Tình hình của Trương Soái vô cùng nguy cấp!

“Hả?!” Tần Tuyết sửng sốt, âm lượng sơ ý tăng cao.

Tôi lập tức che đôi môi nhỏ nhắn của Tần Tuyết lại, thì thầm vào tai cô ấy: "Đừng nói chuyện! Nếu không Trương Soái sẽ càng gặp nguy hiểm!"

Tần Tuyết kinh hãi gật đầu.

Khi cô ấy gật đầu, đôi môi nhỏ nhắn của cô ấy trượt nhẹ trên lòng bàn tay tôi.

Mềm mềm, mại mại...

Tim tôi chợt đập nhanh dữ dội.

Tần Tuyết cũng dường như bất chợt phản ứng lại, sắc mặt ửng hồng nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.

Tôi trấn định tinh thần, kêu Tần Tuyết quay về chỗ cũ với hai người Lưu Quốc Lương và Chúc Thi Nghiên cùng trốn vào cửa âm giới trong thư phòng, đồng thời tự mình cầm Vân triện trong tay, ngưng thần định khí chăm chú nhìn vào Trương Soái.

Tình hình của Trương Soái đang thay đổi chóng mặt, tôi không dám nửa chút lơ là.

"Cô, cô đến rồi à?"

Nhìn gắt gao vào bóng dáng yểu điệu một thân sườn xám đỏ chói mắt đang tiến gần về phía mình, Trương Soái trong phòng khách lắp ba lắp bắp hỏi.

Có thể nghe ra được, cậu ta đang rất căng thẳng.

Ký thân linh đứng lại, chằm chằm nhìn Trương Soái, chậm rãi cất giọng, “Gọi ta là Trần Ngọc.”

“Trần, Trần Ngọc.” Trương Soái lấm lét quay mặt lại, cố ý tránh ánh mắt của ký thân linh, run rẩy hét lên.

"Ngươi viết Âm dương sính cho ta?"

“Đúng, đúng vậy...”

“Ngươi muốn kết hôn với ta?”

"Đúng……"

"Ha ha ha...”

Ký thân linh, à không, Trần Ngọc đột nhiên nở nụ cười khúc khích.

Sắc trời tối mịt, bốn bề im ắng tĩnh mịch.

Tiếng cười của Trần Ngọc rất êm tai, nhưng vào thời khắc này lại khiến người khác nghe được mà ớn lạnh sống lưng.

Trương Soái vô thức đưa ánh mắt liếc nhìn về hướng tôi, tôi đưa tay ra hiệu với cậu ấy, biểu thị rằng cậu ấy không cần phải sợ, cố gắng phối hợp với cô ả.

Thực sự, trong lòng tôi lúc này tràn đầy nghi vấn.

Ký thân linh đêm nay xuất hiện, dường như bình tĩnh một cách lạ thường.

Nhưng tôi lờ mờ cảm nhận được: Đằng sau dáng vẻ yên bình tĩnh lặng đó, chính là mây đen vần vũ, một trận mưa gió bão bùng sắp sửa ập đến.

Sau khi nhìn thấy dấu hiệu của tôi, Trương Soái cứng rắn quay đầu lại nhìn Trần Ngọc, lấy hết can đảm mở miệng nói:

"Chúng, chúng ta mau vào động phòng thôi..."

Phụt!

Tôi xém chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc chết.

Trương Soái ơi là Trương Soái, cậu quá mức thẳng thắn rồi đó?

“Động phòng?” Trần Ngọc liếc ánh mắt yêu mị quyến rũ nhìn Trương Soái, không ngờ lại lên tiếng đồng ý, “Được thôiii!”

Cô ả kéo âm điệu của chữ cuối rất dài.

Vừa nhấn mạnh vừa biểu lộ sự thích thú, lại còn nói ra một cách nhẹ nhàng, tựa như một chiếc lông vũ đang cào vào trái tim ai đó, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy bối rối như cỏ mọc trong tim.

Rõ ràng cô ả ăn mặc theo phong cách cổ điển đoan trang, nhưng từ trong cốt cách lại toát ra một vẻ mê hoặc chết người.

Chả trách trước đây tôi đã nhiều lần cảnh báo, Trương Soái khó lòng chống cự...

“Tốt rồi!”

Trương Soái mừng rỡ ra mặt, nghiến răng nghiến lợi thu hết can đảm đứng dậy, đột nhiên lao về phía Trần Ngọc yểu điệu đang đứng trước mặt mình, quyết tâm bừng bừng tìm cơ hội nhét mảnh tim ngọc ngàn năm tuổi vào.

Trần Ngọc quả thật không hề phản kháng, để mặc cho Trương Soái bế cô ả nằm trên ghế sô pha.

Bàn tay của Trương Soái gấp gáp không nhẫn nại sờ soạng lung tung khắp người cô ả...

Tình hình trong phòng khách dường như càng ngày càng căng thẳng.

Trong lòng tôi vừa lo lắng vừa âm thầm cổ vũ cho Trương Soái, hy vọng cậu ấy sẽ nhanh chóng tìm ra cách nhét tim ngọc ngàn năm vào cơ thể Trần Ngọc.

Nếu không, thời gian càng kéo dài đối với Trương Soái càng bất lợi!

“Hi hi hi… ngươi chờ một chút!” Ngay lúc Trương Soái đang nóng lòng như lửa đốt, Trần Ngọc đột nhiên cười vài tiếng rồi hướng về phía cửa vỗ vỗ tay.

Bép, bép, bép...

Tiếng vỗ tay của cô ả vang lên trong phòng khách rộng lớn, nghe rất rõ ràng.

Trương Soái lập tức dừng lại động tác, nghi ngờ nhìn ra phía cửa, không hiểu Trần Ngọc định làm gì.

Ngay lúc Trương Soái quay đầu lại, một luồng gió lạnh đột ngột thổi vào phòng khách.

Oành!

Cánh cửa thình lình bung mở.

Ở cửa, bốn bóng người bất ngờ xuất hiện.

Người nào người nấy đều mặc áo dài cưới màu đỏ, đội mũ lớn màu đen trên đầu, dưới mũ là bốn khuôn mặt đầu lâu trắng ởn.

Mắt đen trống rỗng, mũi đen trống hoác, và miệng cũng đen ngòm rỗng tuếch.

Trông vô vùng ghê rợn.

Trên vai của mỗi bộ xương trắng khiêng một đòn gánh của chiếc kiệu hoa lớn màu đỏ.

Trên mỗi đòn gánh đều treo một chiếc đèn lồng lớn màu đỏ.

Trên bốn cái đèn lồng có viết bốn chữ “Hỷ” to tướng.

Tuy nhiên, bốn bộ xương màu trắng bao gồm cả chiếc kiệu hoa màu đỏ được khiêng trên vai nhìn như được cắt ra từ giấy, mỏng manh như lá lúa.

Khi gió thổi qua, họ thực sự trôi lãng đãng từ bên ngoài vào phòng khách biệt thự.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Sau khi bốn bộ xương trắng khiêng kiệu hoa bay vào từ cửa, “bùm” một phát chúng đột ngột phình to lên như khinh khí cầu, trong tích tắc biến thành kích cỡ bình thường.

Bốn bộ áo cưới đỏ, một chiếc kiệu hoa đỏ, bốn chiếc đèn lồng đỏ lắc lư trong gió.

Toàn bộ phòng khách bị lấn chiếm gần hết chỗ, cảnh tượng vô cùng hoành tráng và náo nhiệt

Có điều, bốn bộ áo cưới đỏ nhìn không khác gì được móc vào trên mấy bộ xương khô khốc trắng ởn, trông thật trống rỗng quỷ dị, tăng thêm mấy phần u ám âm lãnh.

"Tứ cốt nghênh thân?"

Tôi âm thầm kinh ngạc.

Tứ cốt nghênh thân là một phương thức truyền thống trong minh hôn, tương đương với kiểu ngồi kiệu lớn tám người khiêng, rước dâu chính thất mà chúng ta thường hay nghe nói đến.

Chẳng lẽ, Trần Ngọc thực sự có ý định kết thành phu thê với Trương Soái?

Cho nên cô ả dù biết rõ là một cái bẫy, cũng muốn mạo hiểm?

"Mời tân lang tân nương lên kiệu!"

Khi chiếc kiệu đỏ lơ lửng bay đến trước mặt Trương Soái, bộ xương đột ngột mở cái miệng đen ngòm trống rỗng ra, hét lên chói tai.

"Mời tân lang tân nương lên kiệu!"

"Mời tân lang tân nương lên kiệu!"

"Mời tân lang tân nương lên kiệu!"

Cái đầu lâu trắng đầu tiên vừa hét xong, mấy cái đầu lâu còn lại cũng hét theo bằng một giọng bén ngót.

Âm điệu của mấy bộ xương cốt đanh và sắc, lại cao vút, nghe vào thật u ám quỷ dị, khiến người khác cảm thấy chóng mặt khó chịu.

Tân lang tân nương đương nhiên là nói đến Trương Soái và Trần Ngọc.

Bốn đầu lâu hét xong, rèm kéo trên kiệu lớn thình lình mở ra, làm lộ ra bên trong một gian kiệu sâu hun hút. Hai bộ xương khô đứng đằng trước chậm rãi duỗi tay về phía Trương Soái, “Mời tân lang lên kiệu!”

“Cái này...”

Một màn trước mắt khiến Trương Soái hoàn toàn chết sững, nhìn thấy hai bộ xương trắng vươn tay về phía mình, cậu run rẩy hỏi Trần Ngọc: "Đây, đây là?"

"Hi hi hi..." Trần Ngọc chậm rãi đứng dậy, nũng nịu cười nói: "Đương nhiên là để thành thân, vào động phòng. Chỉ là, chuyện đó không làm ở đây được.”

Cô ả cố tình nhấn mạnh ba chữ "vào động phòng".

Trong lời nói, ẩn ý một chút châm chọc trêu đùa.

Khi nói câu cuối cùng, cô ả hờ hững như có như không nhìn về hướng của tôi.

Ánh mắt lạnh lùng mà sắc sảo, mang theo mấy phần u ám quỷ dị.

Tim tôi bỗng đập mạnh, Vân triện trong tay bất giác siết chặt, tay trái cũng bắt ấn Kim Cang chỉ, tùy thời hành động.

"Chuyện này, chuyện này..." Trương Soái hoảng sợ đứng lên, vô thức trốn ra sau sô pha, miễn cưỡng hỏi Trần Ngọc, "Cô, cô muốn dẫn ta đi đâu?"

Chiếc kiệu này, bộ xương này, nhìn tới nhìn tui cũng không phải đồ của dương gian, ai dám có gan đi?

Trong lúc hỏi Trần Ngọc, Trương Soái cẩn thận nghiên cứu đường chạy tới thư phòng. Rõ ràng, cậu ấy thừa hiểu Trần Ngọc không dễ lừa như vậy, cho nên muốn nhanh chóng trốn về thư phòng!

Nếu Trương Soái ngồi lên kiệu, tôi e rằng cậu ấy thực sự không quay lại nữa.

Trương Soái vừa mới bước được vài bước, thân ảnh của Trần Ngọc liền lóe lên, chặn đứng đường thoái lui của cậu. Sau đó, cô ả chậm rãi đưa tay ra, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng, "Ta cho ngươi hai lựa chọn: Thứ nhất, đưa cho ta tim ngọc cổ ngàn năm; thứ hai, cùng ta ngồi lên kiệu thành hôn. Ngươi chọn sao, tùy ngươi! Có điều, những người khác...”

Trần Ngọc chậm rãi quay đầu nhìn về phía thư phòng, lạnh giọng nói.

Toàn thân Trương Soái run lên.

Tim tôi chợt thắt lại.

Quả nhiên cô ả biết từ lâu rồi!

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Hai người đều bế tắc.

Một lúc sau.

“Thì ra là cô đã biết từ lâu.” Trương Soái thở dài, sức lực dường như đột nhiên cạn kiệt, anh chủ động chậm rãi đi về phía Trần Ngọc, “Cô thả bọn họ đi, tôi sẽ đưa cho cô tim ngọc cổ, được chứ?”

Sắc mặt Trần Ngọc dịu lại, hài lòng gật đầu, "Đem đến đây!"

Trương Soái lấy ra một vật giống như quả cầu thủy tinh tròn tròn với vẻ mặt đầy tuyệt vọng, từ từ đặt nó vào tay Trần Ngọc.

"Ngoan, đưa nó cho ta, rồi hai chúng ta đi động phòng..." Trần Ngọc thúc giục với nụ cười trên mặt.

Giọng cô ả mềm mại và quyến rũ, toát lên vẻ mê hoặc và ái muội.

“Được.” Trương Soái bị mê muội, một bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ả, còn tay kia ...

Hết Chương 43

Bạn đang đọc Đệ Nhất Phong Thủy Sư [Bản Dịch] của Trác Nhiễm Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VấnTâmBấtHối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.