Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bố Trương Soái ra tay

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

*Dịch: Vấn Tâm Bất Hối

Ngay trước mặt tôi, là một người giấy.

Mặc "bộ quần áo" màu xanh dương, khuôn mặt trắng bệch, miệng đỏ đậm, đồng tử đen sì, đứng bất động trước mặt tôi, dùng cặp mắt đen sì nhìn chằm chằm vào tôi.

Âm u quỷ dị không thể tả.

Điều càng khiến người ta dựng tóc gáy hơn nữa là: Bên dưới người giấy, thực sự đang có một người đứng đó!

Người nọ đứng cúi đầu, thân thể cứng đờ bất động.

Ba người giấy còn lại, lấy bọn họ làm trung tâm xếp thành hình cánh quạt xung quanh, chia theo ba hướng.

Ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng khách chiếu lên bốn bóng người giấy và một người thật, khiến cho cả phòng khách có phần ma mị, âm u rùng rợn khó tả.

"Khư khư khư......"

Khi tôi ngước nhìn lên, người đó từ từ ngẩng đầu lên và mỉm cười với tôi.

Cùng một khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, đôi môi đỏ thẫm, đồng tử đen sì đờ đẫn, thêm vào đó là mái tóc rối bù xù và gò má gầy sọp đến đáng sợ......

So với người giấy càng quỷ dị hơn vài phần!

Qủa nhiên là Trương Soái!

Trên mặt của bốn người giấy kia, dường như mang theo nụ cười như có như không, năm cặp mắt đen sì trừng trừng nhìn tôi và Tần Tuyết, ánh mắt khó đoán.

Tôi kinh ngạc sửng sốt.

Không phải bởi vì cảnh tượng trước mắt quá đáng sợ.

Mà là Tứ Sát Tỏa Hồn Trận do tôi bố trí ban đầu, bởi vì bị Trương Soái đột ngột chen vào, khiến cho trận pháp thình lình phát sinh biến hóa, hình thành Ngũ Quỷ Âm Phong Trận.

Tứ Sát Tỏa Hồn Trận, mượn sát khí bốn phương, diệt yêu ma quỷ quái; còn Ngũ Quỷ Âm Phong Trận thì hoàn toàn trái ngược, ma quỷ mượn lực lượng âm dương, kết hợp với chân thực và hư ảo, vây quỷ giết quỷ, gặp người giết người.

Mà Trương Soái vừa hay đóng vai trò "dương" trong Ngũ Quỷ Âm Phong Trận, và bốn người giấy còn lại chính là “âm”. Ngũ Quỷ Âm Phong Trận âm dương giao thoa, hư thực bổ khuyết lẫn nhau, lấy “dương” làm trận nhãn, bốn người giấy “âm” làm trận bàn, biến hóa khôn lường, thực giả khó đoán, có thể triệu tập vô số âm linh trợ trận, khiến cho uy lực của toàn bộ trận pháp tăng lên gấp trăm lần.

Nếu kẻ thay đổi trận pháp kích hoạt trận pháp này, Tứ Sát Tỏa Hồn Trận mà tôi bố trí ban đầu để chống lại ký thân linh sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén công kích ngược lại tôi và Tần Tuyết!

Không cần phải nói, khẳng định là ký thân linh kia làm!

Cô ta chỉ cần khống chế Tần Tuyết và Trương Soái, đến mặt mũi cũng không thèm ló ra, vậy mà vẫn có thể thay đổi được thế cục.

Tinh ranh giảo hoạt, nhưng vô cùng thông minh.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại tà túy (1) ghê gớm như vậy.

Nếu muốn phá Ngũ Quỷ Âm Phong Trận, trước tiên phải chế ngự được Trương Soái, đánh vỡ sự khống chế của ký thân linh đối với cậu ấy.

“Trương Soái?” Tôi thử từng bước tiến lại gần Trương Soái, thấp giọng gọi cậu ấy, “Cậu trốn ở đây làm cái gì? Mau qua đây!”

Đợi đến khi cách Trương Soái chỉ một bước, tôi bất chợt giơ tay lên định đánh choáng cậu ấy.

"Khư khư khư..." Vào lúc tôi vươn tay ra nhanh như chớp, ngoài cửa chợt vang lên một tràng cười âm u.

Ngay tức khắc, một luồng gió âm lãnh bất ngờ thốc đến.

Luồng gió kia lượn lờ quanh phòng khách một hồi, phòng khách dần dần trở nên mông lung mờ ảo, tựa như chìm trong màn sương mù.

Gương mặt Trương Soái vốn dĩ mang theo nụ cười quái dị đột nhiên tối sầm lại, thân hình nhanh nhẹn xẹt khỏi tay tôi, sau lưng cõng theo một người giấy, tức tốc lao thẳng về phía tôi.

Ba người giấy còn lại dường như cũng xẹt tới xẹt lui, sau đó quỷ dị bao vây quanh tôi và Tần Tuyết.

Không xong rồi!

Ký thân linh đang khởi động trận pháp ở bên ngoài.

Nếu ứng phó không tốt, ba người chúng tôi đều phải chết!

Đây chính là mục đích của ký thân linh.

"Mau! Nấp phía sau tôi, lưng dựa vào tường!" Tôi nhanh chóng tránh khỏi Trương Soái đang lao đến, quay đầu lại hét lên với Tần Tuyết: "Còn nữa, ba người giấy kia không hề di chuyển, những thứ cô thấy đều là ảo giác! Nếu nhìn thấy chúng tấn công, cô chỉ cần chắp hai ngón tay giữa ngang nhau và chọc thẳng vào mắt chúng! "

Song Chỉ Bình Long là một loại chỉ ấn Tam Thanh Quyết được ghi chép trong bí lục, dùng để phá giải ảo cảnh.

Thực ra, khi Trương Soái vừa lao về phía tôi, Tần Tuyết đã sớm chạy tới nấp sau lưng tôi rồi.

Sau khi nghe thấy tiếng hét của tôi, cô ấy nhanh chóng dựa lưng vào tường, căng thẳng nhìn Trương Soái và bốn người giấy đang dần dần đến gần chúng tôi.

"Là ảo giác, là ảo giác, đừng sợ!"

Cô ấy không ngừng tự mình ám thị, giúp cho bản thân can đảm hơn.

Tôi lạnh lùng nhìn Trương Soái và những người giấy đang vây quanh chúng tôi, tính toán cơ hội động thủ.

Bởi vì vừa rồi đi vội, túi Càn Khôn của tôi vẫn còn để trong phòng ngủ, bút vẽ bùa và chu sa đều ở trong túi, nên tạm thời không còn cách nào phong bế mắt người giấy.

Một khi không phong bế được mắt người giấy, ảo cảnh trước mắt chúng tôi sẽ không thể nào biến mất!

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Trương Soái và đám người giấy đã bắt đầu chuyển thế công kích.

Tôi căng thẳng che chắn trước Tần Tuyết, đồng thời tránh né đòn tấn công của Trương Soái, ngón trỏ bên tay phải móc lấy ngón áp út, đầu ngón tay hướng xuống, ngón giữa hướng lên trên, tạo thành Kim Cang chỉ.

Ông nội từng nói rằng, trong tay có bùa, thì có thể sắc phù; trong tay không bùa, thì lấy nội khí mà thay, dẫn Kinh Lôi trên trời trấn quỷ trừ ma.

Trước đây tôi đã từng thử qua cách này, nhưng vì nội khí không đủ, nên chưa lần nào thành công.

Nhưng bây giờ tình thế cấp bách, tôi đành cắn răng thử một lần.

"Khư khư khư ..." Trương Soái cười âm hiểm, thân hình quỷ mị đột ngột tấn công tôi, đám người giấy kia cũng từ từ bao vây lại đây.

"Hừ, ta liều mạng với các ngươi!"

Ngay lúc tôi đang tĩnh tâm, cố gắng tập trung nội khí tại đan điền, rồi vận chuyển đến đầu ngón tay, Tần Tuyết ở phía sau tôi bỗng phát ra một tiếng hét, chiếu theo phương pháp tôi nói, Song Chỉ Bình Long, hung hăng đâm tới mắt của người giấy.

Phốc!

Phốc!

Hai người giấy sau khi bị chọc vào mắt, thân hình lóe lên rồi biến mất.

“Đại sư, tôi có thể tự bảo vệ mình!” Tần Tuyết vui mừng, lớn tiếng hét lên với tôi.

Sột soạt, sột soạt...

Cô ấy còn chưa dứt lời, trong phòng khách đột nhiên xuất hiện vô số thân ảnh, loạng choạng ngả nghiêng đi về phía tôi và Tần Tuyết.

Bộ mặt bọn chúng mờ mịt mơ hồ, thân hình đen như hắc ín, như thể chúng chui ra từ địa ngục.

Đây là những tên ma quỷ do Ngũ Quỷ Âm Phong Trận gọi đến, số lượng nhiều vô số kể, nhất thời không cách nào đếm xuể.

"Đại, đại sư, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều thứ quái dị như vậy......" Nụ cười vừa mới xuất hiện trên mặt Tần Tuyết lập tức cứng đờ, cô ấy trợn mắt há miệng nhìn vô số bóng đen xuất hiện, thân thể liền nép sát vào người tôi, cả người đều run cầm cập.

Mà Trương Soái và bốn người giấy cũng bắt đầu tụ họp lại hướng về chúng tôi......

Tình thế nguy cấp.

Ngàn cân treo sợi tóc.

Tôi nỗ lực bình tâm lại, đem toàn bộ nội khí truyền đến đầu ngón tay, sau đó đột ngột giậm chân, đợi đến lúc cảm nhận được đầu ngón tay nóng bừng lên, tôi vui mừng khôn xiết, lập tức chỉ lên trời, gắt gao hét to: "Lôi đến!"

Ầm ầm.

Một đạo điện quang phá không mà đến.

Lét két lét két...

Ngay sau đó, từng trận sấm sét rền vang.

Rầm rầm.

Một tia sét dài ngoằng tựa như rắn điện bất ngờ đánh xuống phòng khách, làm nổ tung cả sảnh phòng.

Vô số tia chớp màu bạc lần lượt nối đuôi đánh tới, oanh tạc từng đợt từng đợt vang rền khắp phòng.

Những bóng đen vốn đang lắc lư lảo đảo tiến về phía tôi và Tần Tuyết, vừa bị đánh trúng liền tan thành mây khói; ảo cảnh cũng đột ngột biến mất, còn bốn người giấy thì bị lửa thiêu trụi.

Thân hình Trương Soái lung lay, “bịch” một cái ngã xuống đất.

Một lúc sau.

Phòng khách mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Lúc này tôi mới cảm thấy tinh lực cạn kiệt, đầu đau mắt mỏi, trong phút chốc cũng ngã xuống đất......

"Đại sư, cậu không sao chứ?"

Tần Tuyết lo lắng hỏi tôi, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ xót xa.

Tôi lắc đầu, "Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.”

Bởi vì tôi vừa cưỡng ép vận nội khí để triệu hồi sấm sét, nội khí tiêu hao quá nhiều.

Đây chính là hậu quả.

Tần Tuyết lại lên tiếng hỏi thăm tôi tình trạng của Trương Soái.

Tôi nói với cô ấy rằng Trương Soái vẫn ổn, chẳng qua là choáng váng ngất đi, sẽ mau chóng tỉnh lại.

Biết tôi và Trương Soái đều không sao, thần kinh căng thẳng của Tần Tuyết mới thả lỏng, cả người mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi.

Một làn hương thơm thoang thoảng, quanh quẩn đọng lại trên chóp mũi tôi.

Trong chốc lát, tôi đột nhiên cảm thấy dường như thân thể không còn kiệt quệ mệt mỏi như trước nữa.

Chỉ có điều, tôi không dám phân tâm.

Nhiệm vụ cấp bách trước mắt, là nhanh chóng thu thập mười chín mẩu thừa, phong ấn ký thân linh.

“Chúng ta bắt buộc phải tăng tốc lên!” Sau khi vận khí điều tức một hồi, tôi nói với Tần Tuyết, “Ký thân linh này muốn mạng của tất cả chúng ta.”

Nếu không phải tôi can đảm tiêu hao hết nội khí để dẫn sấm sét đến, khiến cho đám ma quỷ kia tan thành tro bụi, chỉ sợ hôm nay ba người chúng tôi sẽ nguy hiểm tính mạng.

Ký thân linh này, linh lực cường bạo hơn tôi nghĩ.

Ngất đi một hồi lâu, Trương Soái thanh tỉnh trở lại.

Sau khi tỉnh dậy, cậu ấy hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra.

Tôi truy hỏi một lát, quả nhiên cậu ấy nhận được cuộc gọi video từ ký thân linh vào lúc nửa đêm, sau đó liền bị khống chế.

“Con mẹ nó thành tinh rồi sao?” Nghe tôi nói xong, kết hợp với nhìn thấy một bãi chiến trường thê thảm trong phòng khách, Trương Soái bỗng ảo não vỗ vỗ đầu, quay sang nhìn tôi với bộ mặt đáng thương, “Đại sư, cậu làm ơn, mau mau diệt trừ nó đi! Nếu cứ tiếp tục thế này, trước khi cô ả hồn bay phách tán, thì tôi đã bị chơi chết rồi!”

Tôi lặng lẽ trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn thẳng Trương Soái, "Có một cách."

Trương Soái vui mừng khôn xiết, rối rít hỏi: "Cách gì vậy?"

“Tới tìm bố cậu, nhờ bố cậu gây áp lực với mười tám người kia.” Tôi đều đều nói: “Chỉ có cách sớm ngày thu thập đủ mười chín mẩu thừa, tôi mới có thể phong ấn được ký thân linh”.

Hiện tại, đây là biện pháp tốt nhất rồi.

Nếu chỉ dựa vào mỗi mình Chúc Thi Nghiên, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào.

Mà bây giờ thời gian của Trương Soái và Chúc Thi Nghiên đều không còn nhiều.

Phải tăng nhanh tốc độ.

"Chuyện này……"

Trương Soái có chút do dự.

Có thể nhìn ra, cậu ấy không muốn nhờ vả bố mình.

Tần Tuyết ở bên cạnh khuyên nhủ, "Trương Soái, đại sư nói đúng đó, nhờ bố cậu giúp là cách nhanh nhất hiện tại. Đã đến nước này rồi, bố cậu nhất định sẽ không trách mắng cậu đâu."

"Được!"

Trương Soái nghiến nghiến răng, đành gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, Trương Soái gọi điện thoại cho bố. Không biết cậu đã nói gì với bố mình, mà khi quay lại thì mặt mày vui vẻ bảo tôi và Tần Tuyết: Bố cậu ấy đồng ý giúp đỡ.

Tôi và Tần Tuyết nhìn nhau cười.

Nhìn vẻ mặt hớn hở của Trương Soái bây giờ, thật giống một đứa trẻ được cho ăn kẹo.

Điều này cho thấy, trên thực tế, cậu ấy cũng rất khát khao được gần gũi với bố mình nhiều hơn.

Có được sự giúp đỡ của bố Trương Soái, sự tình quả thực tiến triển nhanh hơn rất nhiều, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, đã thu thập đủ mười bảy mẩu thừa.

Tính thêm của Trương Soái, tổng cộng là mười tám mẩu.

Chỉ còn lại một mẩu cuối cùng.

Đáng tiếc, người thứ mười chín mua mẩu cuối cùng này rốt cuộc là ai, đến giờ Chúc Thi Nghiên vẫn không nhớ ra.

Ba người chúng tôi xoắn xuýt chờ đợi, muốn giúp cũng chẳng giúp được gì.

Cho đến sáng ngày thứ bảy, Chúc Thi Nghiên đột nhiên gọi điện thoại đến, gấp gáp nói: "Đại sư, tôi, tôi đã nhớ ra người thứ mười chín là ai!"

Chú thích:

(1) Tà túy: Chỉ chung yêu ma quỷ quái hại người.

Hết Chương 37

Bạn đang đọc Đệ Nhất Phong Thủy Sư [Bản Dịch] của Trác Nhiễm Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VấnTâmBấtHối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.