Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Táng Thiên Cung, Thí Thần Tiễn. Đại Địa Ma Thần Giáp

Tiểu thuyết gốc · 2056 chữ

Uy nghiêm, hùng vĩ Cửu Long học viện chủ điện hoàn toàn biến mất. Từ xa xa nhìn lại có chăng chỉ là bãi đất trống.

Lúc này Võ Huyền bay đến trung tâm bãi đất trống, trước kia là trung tâm chủ điện. Nhìn thấy trước mắt có một lão giả, tóc đã bạc trắng, đôi mắt trắng dã, gầy như que củi, sinh cơ không còn.

Hắn run rẩy đi từng bước đến. Dùng thần thức mà không ngừng dò xét, nhưng không có kì tích xuất hiện, có lẽ lão giả đã về cõi tiên. Nhìn trước mắt lão giả này mà hắn không kiềm nén được nước mắt rơi. Hắn giờ phút này như đứa trẻ vậy, quỳ đó mà khóc, khóc tê tâm liệt phế.

Sau đó hắn đứng dậy, dùng tay vuốt sư tôn đôi mắt. Nhưng mà mắt sư tôn hắn vẫn trợn tròn. Hắn lại vuốt vuốt thêm mấy lần, nhưng vô dụng, đôi mắt đó vẫn trợn tròn. Hắn bất lực nên đành từ bỏ. Quỳ xuống trước sư tôn, nhớ lại quá khứ, cứ thế mà không ngừng khóc.

Còn Vô Thiên tất nhiên là không có chết rồi!

Lúc này ý thức của Vô Thiên đang ở không gian hệ thống. Đôi mắt hắn tỏa sáng, nhìn trước mắt vô số thần binh lợi khí. Mà trong lòng thầm đậu đen, rau muống.

Quà tân thủ không thể một lần lãnh hết sao? Còn phân trước sau, đúng là không thể lí giải được tư duy người già mà!

Nhìn trước mắt óng ánh sáng long lanh thần binh. Hắn cẩn thận quan sát

Có ma khí ngút trời ma đao, có hạo nhiên chính khí tiên kiếm, có sắc bén vô song chiến kích, có thông thiên đại côn, có hoàng kim khải giáp, có đế hoàng cự ấn,...

Hắn nhìn mà hoa mắt thần mê. Hắn do dự không biết nên lựa chọn cái nào.

Nhìn về phía có vô số thần cung, thần tiễn.

Hắn lựa chọn màu máu thần cung, màu đen thần tiễn.

Còn thủ thì hắn chọn màu nâu áo giáp!

"Ngươi đã nghĩ kĩ?"

Đệ nhị lão tổ hỏi.

"Ta đã nghĩ kĩ."

"Được, hi vọng nữ thần may mắn sẽ mỉm cười với ngươi."

Nói rồi nàng phất tay một cái, cái này mấy món thần binh xuất hiện tại hắn hồn hải bên trong.

Trong đầu hắn xuất hiện thông tin của mấy món thần binh.

Táng Thiên Cung!

Thí Thần Tiễn!

Đại Địa Ma Thần Giáp!

Hắn lúc này, không ngừng nuốt nước bọt. Cái này nhân phẩm cũng quá tốt đi. Như bật hack vậy! Lúc này hắn cười không ngậm được miệng, cười như điên vậy!Thần cấp nha! Đều là thần cấp!

"Mấy món đồ chơi này là năm đó còn sót lại, ta phong ấn chúng lại để tránh xói mòn thần lực, nay đem ra để ngươi chọn làm quà tân thủ!"

Phong ấn lão tổ nói.

"Đều là thần cấp nha! Thật lợi hại mà!"

Thời không lão tổ khen ngợi.

"Nhân phẩm của ngươi sắp bằng một phần tỉ ta rồi đấy tiểu tử, hắc hắc!"

Long tộc lão tổ vô sỉ lên tiếng.

. . . .

"Được rồi! Nên dừng đề tài này lại! Sinh Mệnh lão tổ, hắn đành phải làm phiền ngươi!"

Đệ nhị lão tổ Vận mệnh lão tổ lên tiếng.

Còn đệ nhất lão tổ im lặng quan sát tất cả, không biết đang suy nghĩ gì, mà im lặng không lên tiếng.

Ở ngoại giới.

Võ Huyền một mặt tro tràn, vẫn còn không ngừng khóc.

"Sư tôn a sư tôn, ngươi nỡ lòng nào mà bỏ rơi đồ đệ của người mà đi về cõi tiên chứ! Nhưng ngài yên tâm, ta sẽ thay người chiếu cố tốt sư muội, sư đệ. Ta sẽ không để chúng chịu ủy khuất nào dù chỉ một chút. Ta. . . "

Hắn định nói tiếp thì nghe tiếng nuốt nước bọt không ngừng. Sau đó hắn ngẩn đầu lên nhìn, thấy đã chết sư tôn không ngừng nuốt nước bọt, sau đó há miệng cười như điên. Thế là một đám nước bọt văng lên mặt hắn.

Lau lau nước bọt. Sau đó nhìn thấy sư tôn hắn sinh cơ không ngừng hồi phục. Cuối cùng như lúc ban đầu vậy. Phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ vô song. Trong mắt sư tôn không ngừng lóe lên thần quang.

"Sư tôn vừa rồi..."

Hắn đầu đầy dấu chấm hỏi, không biết nên hỏi như thế nào về những gì đã xảy ra. Rõ ràng đã chết còn có thể sống lại, sư tôn có bất tử chi thân sao?

"Ha ha, không có gì, vừa rồi ta chỉ thi triển đế thuật, xui xẻo nên thất bại mà thôi, ha ha!"

Chỉ đơn giản như vậy? Hay là hắn nghĩ nhiều.

"Sinh cơ của người thì..."

"Ta giả chết, để thử lòng ngươi đấy thôi."

"Thế còn cái này chủ điện..."

"Chủ điện chỉ không còn thôi mà, không sao, xây lại là được ."

"Thế còn...."

Hắn tính hỏi tiếp, nhưng rất nhanh mặt lại biến sắc.

"Đồ nhi, học viện xảy ra chuyện rồi sao?"

Nhìn đệ tử sắc mặt biến hóa, hắn hỏi.

"Thưa sư tôn, mấy cự đầu của mấy thế lực kia đến bái phỏng, muốn gặp mặt sư tôn."

Hắn thành thật trả lời.

"Hắc hắc, chúng tới thật đúng lúc. Ta có mấy món đồ chơi muốn thử uy lực của chúng đây."

Nói rồi hai thầy trò rời khỏi nơi này.

Ma vực.

Đứng trước căn nhà gỗ, có một mỹ nam tử vẻ mặt thấp thỏm, lo lắng hỏi:

"Nương tử, ngươi đã đẻ xong?"

"Nếu chưa xong sao có tiếng khóc trẻ con."

Một giọng nói tức giận từ bên trong truyền ra.

"Vậy là xong rồi...cảm tạ trời đất."

"Ta...taaa...có thể vào nhìn mặt con chúng ta chứ."

"Không thể"

"Vì sao? Nó cũng là con ta mà!"

"Hừ! Cái này đứa trẻ là hơn 10 tháng trước ta cùng một đầu súc sinh cẩu thả mà ra. Có thể nói nó là con của ta cùng với đầu súc sinh kia. Liên quan ngươi cái rắm."

Nam tử lúc này cảm giác như trời sập vậy. Hắn cảm giác có một cặp sừng xinh xắn, đáng yêu mọc trên đầu mình.

Nhìn thấy vẻ mặt của nam tử, nữ tử càng thêm tức giận.

"Đầu kia súc sinh chính là ngươi đấy! Hừ hừ!"

"Đúng đúng, ta chính là súc sinh, súc sinh chính là ta."

Lúc này nữ tử phì cười một cái. Sau đó ra hiệu hắn có thể đi vào.

Đôi mắt nữ tử nhìn nam tử tràn ngập nồng đậm yêu thương. Thật là, được làm phụ thân nên tất cả nam tử đều ngốc vậy sao? Nàng không thể nào lí giải.

Nam tử cẩn thận đi từng bước một, đến chỗ nữ tử đang bế đứa bé. Nhìn đứa bé mà lòng hắn tràn ngập ấm áp, hạnh phúc. Hắn cười y như thằng ngốc vậy!

Oa!

Đứa bé thật đáng yêu! Thật đẹp trai!

Oa!

Đứa bé không giống hắn chút nào!

Hắn giống như bị sét đánh trúng vậy!

Một mặt không dám tin tưởng nhìn tuyệt sắc mỹ nữ trước mặt, nói.

"Đứa bé này thật không phải con của ta với nàng, mà là con của nàng cùng với đầu kia s...."

Bốp!

Hắn chưa nói xong bị nàng một tát quạt bay.

Ầm! Ầm!

Vô số đại thụ bị đụng nát, ngọn núi thì bị san thành bình địa. Bầy thú hoảng sợ nhao nhao bỏ chạy tán loạn.

Từ trong đám bụi bặm chui ra. Hắn sờ sờ khuôn mặt, rồi khẽ nhếch mép cười.

"Nương tử lại nổi giận a."

Nói rồi hắn thuấn di về căn nhà gỗ. Đoạt đứa trẻ từ trên tay nàng. Nhìn đứa bé này hắn vui sướng vô cùng. Thế là thảy đứa trẻ lên trên cao rồi chụp lấy. Càng thảy hắn càng hưng phấn, cho nên càng thảy càng cao.

Thấy cảnh này nàng lại một lần nữa nổi giận. Một đuôi đem hắn quét bay, một đuôi khác đem đứa bé cuốn lấy, ẵm trên tay.

Chín đuôi đều hiện. Không ngừng hướng trên không trung nam tử quất lấy. Nam tử trên trời không ngừng oa oa kêu to.

"Nương tử! Ta sai rồi! Tha mạng a!"

Nói rồi hắn lần nữa thuấn di về trước mặt nữ tử. Nhìn bộ dáng chật vật của hắn, nàng lần nữa mỉm cười.

"Hừ hừ, còn có lần sau ta đem ngươi dương khí hút khô!"

"Nương tử yên tâm, nhất định không có lần sau, ha ha."

Nàng khẽ dựa vào vai hắn, còn hắn ôm lấy eo thon của nàng. Cả hai đều nhìn đứa trẻ tràn đầy yêu thương.

Đứa trẻ mở mắt, to tròn màu máu con ngươi tò mò nhìn lấy hai người. Bỗng nhiên, một cỗ nghịch thiên ý chí từ trên thân thể nhỏ bé phát ra. Đem hai người chấn kinh!

"Ha ha, đúng là con trai ta có khác. Ma vực đời sau vực chủ ngoài con trai ta Đế Sát còn ai."

Nam tử một mặt ngạo nghễ nói.

Còn nữ thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Phu quân, sau này gọi con là Đế Nghịch Thiên có được không."

Nữ tử đôi mắt mong chờ nhìn về phía hắn nói.

"Tốt! Tốt! Đế Nghịch Thiên! Tên hay! Tên hay! Ha ha ha!"

Đi đến đỉnh núi cao, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống, một nhà ba người đắm chìm trong hạnh phúc.

Phật vực.

Bầu trời kim quang chiếu sáng. Từng đóa kim liên từ trên bầu trời không ngừng rơi xuống. Trong đó có một đóa kim liên to hơn những đó còn lại. Có một màu vàng quả trứng ở trên đóa kim liên này. Nhẹ nhàng rơi xuống! Rơi xuống!

Từ phía xa chân trời. Có một con Kim Sí Đại Bằng Điểu bay về hướng quả trứng với tốc độ không tưởng, như một tia chớp màu vàng. Mắt thấy quả trứng gần ngay trước mắt, nó há mỏ định ăn quả trứng, nhưng rất tiếc. Một bàn tay khổng lồ màu vàng, bỗng dưng xuất hiện, đem nó bắt được, ném xuống mặt đất.

Ầm!

Khói bụi mịt mù. Mặt đất bị nện thành hố sâu hình chim. Một lúc sau, một tuyệt thế mỹ nữ từ trong hố bước ra. Là Kim Sí Đại Bằng Điểu hóa thành hình người.

Làn da của nàng trắng nõn, dáng người có lồi có lõm rõ ràng. Tóc nàng màu hoàng kim, đôi mắt nàng cũng là màu hoàng kim, đầy yêu dị.

Lúc này, nàng nhìn lão hòa thượng tràn đầy lửa giận, không ngừng nghiến răng nghiến lợi. Sau đó nhìn về phía quả trứng thì đôi mắt nàng tỏa sáng không ngừng, miệng không ngừng chảy nước miếng.

Nhìn quả trứng không ngừng hạ xuống, lão hòa thượng bước từng bước về phía quả trứng, vươn 2 tay lên đón lấy quả trứng.

Thấy thế Kim Sí Đại Bằng Điểu một lần nữa biến về bản thể, đem tốc độ thôi động đến cực hạn, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên trong nháy mắt, đã đến chỗ quả trứng.

Lão hòa thượng vẻ mặt bĩnh tĩnh, niệm phật một cái. Chỉ thấy trên không trung, xuất hiện màu vàng cự chưởng như ngũ chỉ thần sơn lao xuống, nhẹ nhõm đem Kim Sí Đại Bằng Điểu trấn áp xuống mặt đất một lần nữa. Kim Sí Đại Bằng Điểu không ngừng cựa quậy ý đồ thoát khỏi cái này ngũ chỉ thần sơn, nhưng chỉ tốn công vô ích. Ngũ chỉ thần sơn không rung chuyển mảy may. Thế là nàng phẫn nộ chửi bới không ngừng.

Lão hòa thượng giả câm, giả điếc mặc cho nàng chửi bới.

Cầm quả trứng trên tay, lão hòa thượng nở nụ cười hiền hòa. Sau đó biến mất!

Vừa rồi quả trứng kia ta cảm nhận được Vô Thiên ý chí, có khi nào ta hoang tưởng. Kim Sí Đại Bằng Điểu thầm nghĩ trong lòng.

Bạn đang đọc Đệ Nhất Lão Tổ - Ta Thực Sự Quá Mạnh sáng tác bởi TaLaCamThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TaLaCamThu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.