Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiểm trắc thiên phú (1)

Tiểu thuyết gốc · 1467 chữ

**Xin lỗi nha mội người, ta nhờ mọi nhười cmt để ta lọc sạn cho truyện mà quên mất mở bình luận a...

Ta thật lòng xin lỗi......>0<


Ngoài thư phòng của Đặng Quốc Thần….

Lúc này có hai tên hộ vệ đứng đó, khuôn mặt xanh mét, run run gọi hắn:

-Điện hạ, Nhị ám cầu kiến!

-Vào đi- Quốc Thần nhàn nhạt đáp.

Cánh cửa thư phòng mở ra và hai tên này bước chân không vững đi vào như vừa có đại chiến. Tên hộ vệ cao lớn báo với hắn, giọng run run:

-Điện hạ, đã cho Hắc Huyết Nhãn Hổ là quái tú cấp 2 đỉnh đang hấp hối đến cho thiếu gia!

Quốc Thần nghe xong thì động tác lật sách thoáng dừng lại, nhìn hai tên hộ vệ này và hỏi:

-Vậy Thiên nhi sau đó làm gì với nó? Thuần phục hay là bảo các ngươi cứu chữa?

Hai tên hộ vệ nghe vậy thì nhớ đến khung cảnh lúc đó, khuôn mặt bất giác trắng bệch:

-Dạ….chuyện là…..

Do dự một hồi, tên hộ vệ cao lớn lúc nãy vẫn kể lại sự tình. Càng nói, khuôn mặt hắn càng méo mó, trong lời nói ẩn ẩn sợ hãi. Cũng đúng a, hai người Nhị ám tu vi khá cao nhưng trước giờ chỉ đi thu thập tin tức như hối lộ, tham nhũng, vân vân và mây mây chứ đã bao giờ thấy cảnh máu me như vậy đâu..

Nghe hai tên thân tín của mình nói ra sự việc mà khuôn mặt Quốc Thần ngày càng cổ quái. Hắn nghĩ thầm:

-Đem quái thú cấp 2 về rồi chặt đầu nướng ăn…Có đứa con nít nào 4 tuổi mà gan lớn như con ta a.

Còn Nghịch Thiên, hắn không biết những gì mình vừa làm với con quái thú vừa vặn lại bị thân tín của cha mình nhìn thấy và đã bị “mách” lên cấp trên.

Về nhà đi ngủ, vừa định nằm xuống giường thì tiếng hệ thống vang lên:

-Keeng. Ngài có thông báo từ hệ thống.

Nghe tiếng kêu, trong lòng Nghịch Thiên thoáng động và một bức thư hiện ra trước mắt:

-Hệ thống ta thấy ngươi chỉ có 55000 điểm mua sắm, chả mua được cái vẹo gì trừ thuốc kích dục và BCS nên quyết định bảo trì nâng cấp cho ngươi ít tiền. Thời hạn bảo hành: 2 năm tính từ lúc mở lá thư.

-Hả, có chuyện gì?- Ngạc nhiên một lúc rồi hắn bừng tỉnh, gọi hệ thống mãi nhưng chỉ nghe thấy tiếng “bip bip bip” vô nghĩa.

Nhìn lại nội dung lá thư, Nghịch Thiên trợn mắt hét lớn:

-Cái hệ thống thúi chết tiệt này!!!

Cái gì thế? Bảo trì thì hệ thống ngươi cứ nói là bảo trì…

Mắc mớ gì lại bảo ta nghèo chỉ mua được BCS và thứ thuốc đó?? Hệ thống gì mà lỗi không à.

Ta nghĩ tiếp mà ta tức a…

Đắp chăn đi ngủ và cuộc sống cứ yên bình trôi qua cho đến khi…

2 năm sau, ngày Nghịch Thiên lên 6 tuổi (lần thứ 2).

-Haizzz…thời gian trôi qua thật nhanh a, mới đó đã 2 năm kể từ lúc chuyển sinh rồi…

Vừa mặc lễ phục, Nghịch Thiên cảm khái nghĩ thầm. Cái tư thế lúc này của hắn rất là cute a…Bộ lễ phục (giống như complê) màu đen ôm sát thân thể của hắn nhìn rất đẹp. Với mái tóc đen và đôi mắt xanh như phát sáng cộng thêm khuôn mặt như vẽ kia thì đã đủ hút hồn bao cô gái rồi a…

Đúng lúc này, cửa phòng hắn mở ra và Thanh Nhã trong bộ đồ giống như áo dài ở kiếp trước đi vào. Nhìn nàng mà Nghịch thiên thất thần vài giây. Thanh Nhã thấy con trai khác thường, cứ chằm chằm nhìn mình thì đỏ mặt, lại ôm hắn và hỏi:

-Thiên nhi? Sao lại nhìn mẹ chằm chằm vậy?

-Đẹp quá mà không nhìn có mà mắt vứt hố phân à….-Lỡ buột miệng thốt lên nhưng cảm thấy có gì đó sai sai, Nghịch Thiên ngẩng đầu lên nhìn nàng thì thấy ánh mắt nàng ngạc nhiên, liền vội chữa lời:

-À, ý con là mẹ đẹp quá thôi mà haha….

-Thiên nhi a, sau này không được nói như vậy trước mặt con gái nghe chưa? Họ sẽ ngại lắm đó…

-Vâng- Hắn đáp một tiếng rồi vội nghĩ cách chuyển chủ đề. Một lúc sau, hắn nói:

-Mẹ à, bây giờ chúng ta đi được chưa??? Con đói, muốn ăn lắm rồi…..

-Bây giờ có đi thì cũng phải qua nửa đêm con mới được ăn. Thôi thì ngồi chờ ở đây để mẹ vào nấu cho nhé?

Dứt lời, Thanh Nhã bước chân đi vào bếp mà không hề đoái hoài đến hắn nữa. Sau đó ngồi ăn và nói chuyện phiếm với nàng khoảng nửa ngày thì tiếng chuông vang lên.

Coooong!

-Đến lúc đi rồi đó con trai.-Dắt tay Nghịch Thiên ra ngoài, Thanh Nhã nói.

Cả hai mẹ con cùng đi đến một tòa nhà rộng lớn. Nơi đây tất cả đều được trang trí bằng vàng, thứ mà kiếp trước dù có tiền hắn cũng chẳng dám mua mà ở đây lại nhiều như rác.

Trong tòa nhà chỉ độc nhất một phòng nhưng khách ngồi ở đây lại đếm không hết. Đủ khách khứa như già trẻ gái trai, xấu đẹp một nơi, quan to mặt lớn đều tề tụ về nơi này. Nghịch Thiên và Thanh Nhã hai người bước đi lên sân khấu, nơi đã có tất cả thành viên Đặng gia đang ngồi.

Sau khi Nghịch Thiên ngồi xuống ghế thì có khá nhiều tiếng con nít thì thầm vang lên:

-Này này, anh ấy đẹp trai nhỉ?

-Ừm, không biết thiên phú cao tới đâu a…Mong là tài sắc vẹn toàn a (4 từ này đáng lẽ ra là chỉ về nữ nhưng ta không nghĩ được gì khác nên để như này).

Ngồi trên ghế nghe tiếng thì thầm, Thanh Nhã trêu hắn:

-Thiên nhi a, nhiều cô gái ái mộ con quá kìa hihi…

-Con của mẹ mà lại….

Ngoài mặt thì nói thế chứ trong lòng hắn lại nghĩ khác:

-Qua dị giới mà cái thói thích trai đẹp của đám con gái vẫn là bất hủ a…

Đám con gái mà biết hắn nghĩ vậy chắc sẽ cho hắn ngập hành mất.

Xem lại ngươi đi, bộ lúc nãy ngươi nhìn mẹ mình như thể nhìn mỹ nữ đang trần truồng không bằng á…Lặt lại liêm sỉ đi nhé!

Quay trở lại hiện trường, lúc này có một ông lão đi lên và giọng ấm áp của ông ta cất lên:

-Kính chào toàn thể vương thất Bạch Quang đế quốc và Hoàng gia Trương gia của Thanh Phong đế quốc! Hôm nay Đặng mỗ ta cùng toàn thể Đặng gia sẽ tổ chức sinh nhật tôn tử của ta là Đặng Nghịch Thiên lên 6 tuổi.

-Thêm đó, ta quyết định sẽ kiểm trắc thiên phú của nó. Lúc này ta tuyên bố buổi sinh nhật hôm nay bắt đầu!!

Cùng với tiếng nói của “ông nội” Nghịch Thiên kết thúc, ba tiếng chuông ngân vang lên.

Coong! Coong! Coong!

Sau đó Nghịch Thiên bị gọi lên thuyết trình đủ thứ nhưng với kinh nghiệm làm nhân viên văn phòng ở kiếp trước, mọi chuyện được hắn giải quyết một cách êm xuôi tới nỗi mọi người phải há miệng mà nhìn mình với ánh mắt khó tin.

-Tiếp theo là kiểm tra thiên phú! Nghịch Thiên đâu lên đặt tay vào quả cầu này đi cháu!-Tiếng ông nội hắn vang lên.

Nghịch Thiên lại đi lên trước sự bàn tán của mọi người.

-Liệu thiên phú thằng bé sẽ cao tới mức nào?

-Mong là sẽ không thấp…

Có những người thì mong rằng thiên phú của hắn cao siêu nhưng cũng bao gồm thành phần muốn thiên phú của hắn chả ra gì…

Đi lên và đặt tay lên quả cầu thủy tinh được chuẩn bị sẵn, mọi người từ sự hồi hộp, mong chờ nhưng sau khi nhìn thấy kết quả trắc thí thì suýt nữa ngã ngửa…..


**Ta thấy 1 bạn cmt bảo ta viết dài hơn. Truyện này ta viết theo tình tiết nên sẽ có chương nhiều chữ và sẽ có nhưng chương ít chữ nhé.

Hoặc là mọi người đọc xong nếu thấy truyện ngắn quá hoặc có vấn đề gì thì cứ nói ra hết đi, nó sẽcó ích cho ta trong quá trình viết truyện sau này.

Cảm ơn mọi người vì đã đọc!

Bạn đang đọc Đệ Nhất Hệ Thống Của Chiến Thần sáng tác bởi Unknownsonotfindok
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Unknownsonotfindok
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.