Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng cổ phong ấn

Phiên bản Dịch · 1807 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Vân Tranh đang tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện, bỗng cổ áo phía sau bị một bàn tay to lớn dễ dàng nhấc lên.

 

Thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp của Vân Tranh “lơ lửng” giữa không trung, thấy Dung Thước sắp ném mình xuống suối, nàng vội vàng ôm chặt cổ tay hắn như bạch tuộc.

 

Còn đôi chân thon dài đang với ra quấn chặt lấy eo hắn.

 

- Ca ca, ta sai rồi.

Vân Tranh gào lên vừa khóc vừa gấp gáp nói:

- Vẫn còn một biện pháp khác, chính là chờ ta đạt tới tu vi Linh Đế, liền có thể hóa giải.

 

“Soạt!”

Nói đến đây bỗng tiếng y phục bị rách vang lên, thì ra là cổ áo của nàng bị hắn nhấc lên rách toạc, sau lưng lộ ra một mảng da thịt trắng bóc nõn nà.

 

- Mau cút khỏi người bổn vương!

Thanh âm trầm thấp mang nhiều phần tức giận không ngừng vang vọng dưới chân vách núi, suýt chút nữa đã đánh thủng màng nhĩ Vân Tranh.

Nếu không phải nàng là người không có chút linh lực nào, chỉ e Dung Thước đã sớm dùng linh lực hất bay nàng rồi.

 

- Ca ca, ta xuống ngay, xin đừng nóng giận.

Thấy đối phương thực sự nổi cơn thịnh nộ, Vân Tranh cũng không làm bộ làm tịch nữa, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi người hắn.

Sau khi Vân Tranh đứng vững, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Thước, bắt đầu dùng ngữ khí thảo luận:

- Ca ca, ta biết ngươi nhất định không muốn cùng ta âm dương giao hợp, hành như thủy chi hoan, thế nên với tình thế hiện giờ chỉ còn một cách, đó chính là chờ ta trở thành Linh Đế, duyên phận giữa ta và ngươi sẽ tự động cởi trói.

 

- Một phế vật không thể tu luyện như ngươi, làm sao có thể trở thành Linh Đế?

 

Thật chẳng khác gì ảo mộng!

 

Đôi mắt sâu thẳm của Dung Thước hơi nheo lại, giọng nói của hắn dường như được bao bọc bởi vô số băng giá, khiến người ta chỉ nghe thôi cũng run rẩy toàn thân.

 

Hắn đưa ánh mắt dò xét về phía nữ tử trước mặt, mặc dù trên mặt bê bết máu nhưng nhìn tổng thể lại rất nhanh nhẹn, đặc biệt là đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia quỷ dị.

 

Quả thực là có hơi khác so với những nữ tử mà hắn đã từng thấy trước đây.

Vân Tranh lập tức vỗ ngực, quả quyết bảo đảm nói:

- Trong cơ thể ta có phong ấn, sau khi phong ấn được giải trừ, ta liền có thể tu luyện.

 

Dung Thước nhướng mày, trên người nàng quả nhiên có một phong ấn, còn là một thượng cổ phong ấn, xem chừng nàng có vô cùng nhiều bí mật.

 

Ban đầu là dị đồng, giờ tới thượng cổ phong ấn…

 

- Phong ấn của ngươi, không có tu vi Linh Đế, căn bản không lay chuyển được.

Dung Thước nói.

 

Vân Tranh tiếp tục trưng ra khuôn mặt nhu mì nịnh nọt, mấy ngón tay của nàng lén lút nắm lấy lòng bàn tay to lớn với khớp nối đốt tay vô cùng rõ ràng của hắn, rồi bắt đầu lắc lắc làm nũng:

- Ca ca, ta biết ngươi là người tốt, giúp ta giải phong ấn đi mà, ta nhất định cố gắng tu luyện rồi tranh thủ thời gian đột phá lên tu vi Linh Đế!

Bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng chạm vào bàn tay to lớn vững chãi của ai kia, Dung Thước nhất thời thất thần.

 

Hắn vẫn giữ đầu ngẩng cao ngạo, chỉ có đôi mắt khẽ đưa xuống liếc nhìn bàn tay hai người chạm vào nhau, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác kỳ lạ khó hiểu, hắn... hình như cũng không ghét bỏ.

 

Mềm mại và ấm áp.

 

Trong đêm tối, vành tai của nam tử thoáng đỏ lên nhưng không ai hay biết.

 

- Buông ra.

Dung Thước lạnh lùng nói.

- Vâng, ca ca.

Vân Tranh thuận thế buông tay hắn ra, một bộ ngoan ngoãn và hiểu chuyện trông đến là tội nghiệp.

 

Dung Thước không động thần sắc, bình tĩnh chắp tay sau lưng.

 

- Bổn tôn có thể thay ngươi giải trừ một phần phong ấn, nhưng cho dù giải trừ, ngươi bây giờ cũng quá yếu, ai cũng có thể bóp chết ngươi. Vì sự an toàn của bổn tôn, ngươi cùng ta quay trở về.

- Không được.

Vân Tranh còn không thèm nghĩ đã ngay lập tức phủ quyết.

Về cùng với hắn đồng nghĩa với việc bị hắn cầm tù và mất tự do, Vân Tranh chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo.

 

- Ngươi không có lựa chọn!

Dung Thước lạnh lùng nhìn nàng một cái.

 

Nếu Thanh Phong và Mặc Vũ mà ở đây nghe thấy Vân Tranh từ chối không chút do dự, họ sẽ nhảy ra mắng nàng ta quá ngu ngốc, đi theo Đế tôn, đây là một món quà và cơ hội tuyệt vời!

Nụ cười trên mặt Vân Tranh trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc vô cùng.

- Ta còn có người nhà, không thể rời đi.

 

Dung Thước trầm mặc.

 

Vân Tranh đưa tay cởi bỏ thắt lưng bên hông, chiếc y phục ngoài nhuốm đầy vết máu được nới lỏng ra, lộ ra chiếc yếm màu hồng phấn.

 

- Ngươi làm cái gì đấy?

Dung Thước kinh hãi tới mức lui về phía sau một bước, sau đó vội vàng quay đầu đi.

 

- Nếu như ngươi cảm thấy để ta tu luyện trở thành Linh Đế là không thực tế, thì giờ biện pháp tốt nhất chính là…

 

- Câm miệng!

Dung Thước gầm lên.

Hắn biết nàng ta đang đe dọa mình một cách trần trụi.

 

Dung Thước kỳ thực có rất nhiều cách để khiến nàng phải phục tùng, chẳng hạn như lấy đi trí nhớ của nàng, hoặc biến nàng ta thành một kẻ ngốc rồi nhốt vào một nơi nào đó chẳng hạn...

 

- Bổn tôn đồng ý với ngươi, nhưng ngươi buộc phải tu luyện trở thành Linh Đế trong vòng ba năm, nếu không ba năm sau ngươi sẽ bị tước đoạt tự do.

 

Vân Tranh chỉ chờ có thế, một nụ cười thành công thoáng hiện trên khóe miệng.

 

 - Ca ca, ngươi đúng là hảo tâm.

Vân Tranh cười tươi nói.

 

Dung Thước nhìn theo mà tức anh ách nhưng không làm gì được.

 

Tờ mờ sáng hôm sau.

Vân Tranh đã ra khỏi đáy vực, đúng vậy, nàng ta đã bị “đuổi” ra ngoài.

 

Vân Tranh nhớ Dung Thước đã mở phong ấn cho nàng suốt đêm qua và chỉ giải phóng được một phần bảy, nhưng bây giờ nàng đã có thể cảm nhận được linh khí.

 

Nàng cũng có thể thông qua thần thức nhìn thấy đan điền và thức hải của chính mình, có điều đan điền của nàng tựa hồ không giống người thường, đan điền của nàng là một cái hồ nhỏ, trong trí nhớ của nàng những người khác là một mảnh đất. (Nguyên Dũng dịch)

Nàng có thể nhìn vào bên trong đan điền, Dung Thước cũng có thể thăm dò vào trong đó, nàng để ý tới nét mặt cau mày của Dung Thước sau khi nhìn thấy, tựa hồ cũng có chung nghi hoặc.

 

Khuôn mặt anh tuấn của Dung Thước cũng không thể lý giải nổi chuyện gì đang xảy ra.

Ở trung tâm đan điền của hồ nước, có một pháp ấn văn lộ kỳ dị phức tạp, có tổng cộng bảy pháp ấn giống như xiềng xích sắt, nhưng hiện tại một cái đã bị phá vỡ.

 

Lộ mạn mạn kì tu viễn hề, ngô tương thướng há nhi cầu sách. (1)

Phong ấn này có lẽ có liên quan đến mẫu thân Quân Lam của nguyên chủ.

 

Quân Lam vốn có lai lịch thần bí, nghe gia gia kể rằng bà có một Luyện Đan Thuật siêu phàm, còn có thực lực thâm sâu không thể đánh giá bằng mắt thường.

 

Vân Tranh mặc một hắc bào rộng rãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã được rửa sạch sẽ, đôi lông mày thanh tú như tranh vẽ, đôi mắt đẹp sáng tinh anh, hàng lông mi dài cong vút, làn da trắng nõn mềm mại như tuyết.

Nàng mới 14-15 tuổi.

 

- Ôi da…

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cau có, thở dài than thân trách phận.

 

Toàn thân nàng đau nhức mỏi nhừ, chỉ cần di chuyển một chút cũng như là tra tấn.

 

- Dung Thước chết tiệt, ta vừa giải được phong ấn xong, ngươi liền đuổi một nữ tử yếu đuối như ta đi, thật không có chút nam tính nào.

Vân Tranh vừa đi vừa lẩm bẩm.

- Đợi khi lão nương có thành tựu, liền biến ngươi thành nô lệ cho ta. Hừ!

 

Nhưng nàng không biết những lời mắng mỏ chẳng chút khách khí kia đã lọt vào tai hắn không thiếu một chữ, sắc mặt Dung Thước tối sầm lại, hai bên hàm khẽ lay động, dường như đang phải kiềm chế một cách khó khăn.

 

Cuối cùng, đôi môi gợi cảm của hắn chậm rãi hé mở:

- Được lắm!

Vân Tranh đi bộ một lúc lâu, dọc đường gặp phải một số đàn Linh thú, nàng may mắn tránh được mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, không tránh được bèn dùng môn võ thuật cổ học được ở kiếp trước để chiến đấu với chúng.

Kiếp trước nàng là thiên tài, cái gì cũng học một ít, cuối cùng tinh thông nhất vẫn là Đồng thuật và Huyền thuật, kế đến là cổ võ.

 

Điều kỳ lạ là cho đến nay, nàng mới chỉ gặp phải Linh thú nhị giai và tam giai mà thôi.

 

Linh thú chia làm cửu giai, sau đó đến Thánh thú cũng có cửu giai, tiếp theo là Thần thú, Siêu Thần thú vân vân.

 

Đây đã là chỗ sâu nhất của Như Diệm Chi Lâm, thế mà bóng dáng một con Linh thú cao cấp cũng không thấy.

 

Thực sự rất kỳ lạ.

 

Hơn nữa, ở chỗ sâu trong toàn bộ Như Diệm Chi Lâm đều có một cỗ khí tức khác thường, Vân Tranh nheo mắt lại sau đó lập tức ngồi xổm xuống, nhặt một cành khô lên…

(1) Con đường phía trước còn xa, ta đem hết sức mình mà lên lên xuống xuống truy cầu thăm dò. Ý ở đây là để chỉ Vân Tranh còn nhiều thời gian, cứ từ từ sẽ mở được hết phong ấn.

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.